Chương 36

70 1 0
                                    


Sau bữa tối, Vu Đồ cùng cha mẹ ra ngoài tản bộ, trên đường không ngừng bị người quen hỏi "Con trai đã về đấy à." Thành phố nhỏ chính là như vậy, láng giềng quen thuộc lẫn nhau, không có cảm giác xa cách.

Đi dạo hai vòng ở công viên nhỏ kế cận, ba Vu bị bạn chơi bài gọi lại. Ông nhìn vợ con, đang muốn từ chối, mẹ Vu lại nói, "Đi đi."

Ba Vu vui vẻ rời đi. Xem con trai mấy giờ là đủ rồi, vẫn là sức hấp dẫn của đánh bài lớn.

Mẹ Vu cười lắc đầu một cái. Hai người lại đi thêm một lúc, mẹ Vu đột nhiên hỏi: "Có phải con có tâm sự hay không?"

Vu Đồ không kinh ngạc khi bà hỏi như vậy, hồi lâu thở dài nói, buổi chiều anh cứ như người mất hồn, mà mẹ luôn nhạy cảm. Anh trầm mặc một chút mới nói: "Trước khi con về nhà lần trước, đã xin nghỉ việc ở đơn vị."

Trong mắt mẹ Vu thoáng qua kinh ngạc, hồi lâu lại thở dài nói, "Mẹ vẫn cảm thấy, con giống cậu con nhất. Khi còn bé thì đặc biệt sùng bái hắn, thường xuyên khoe khoang với các bạn nhỏ khác, cậu mình phóng tên lửa."

"Mấy anh chị em đằng ngoại, cậu con thông minh nhất, nhưng cũng vất vả nhất, hàng năm đều ở Đại Tây Bắc*, nhà cũng không để ý. Có một lần, ông ngoại con bệnh, thiếu chút nữa không qua khỏi, chúng ta làm thế nào cũng không liên lạc được với hắn. Khi đó thông tin đâu có phát triển như bây giờ. Khó khăn lắm ông ngoại mới cứu được, chúng ta cũng liên lạc với hắn, để cho cậu ấy trở về, nhưng do dự hồi lâu không đồng ý, nếu ba đỡ rồi, vậy chờ hắn kết thúc nhiệm vụ sẽ trở về, bây giờ nhiệm vụ quá trọng yếu không thể rời đi."

"Qua hơn một tháng hắn mới về thăm ông ngoại con, mọi người trong nhà đều tức giận, lơ hắn đi. Lúc ấy có một dì tới thăm ông, mắng cậu bất hiếu, cậu con liền bị mắng cũng chẳng dám nói gì. Khi đó con vẫn còn nhỏ, chợt hỏi bà ấy, "Dì à, cậu nhà dì phải đi Mỹ công tác sao?"

"Dì con thích nhất nói chuyện này, lập tức nói, để cho con chú tâm học hành tương lai xuất ngoại du học công tác. Kết quả con nói, "Vậy cậu ấy đi nước Mỹ công tác mấy năm không trở về, sao dì không nói cậu ấy không hiếu thuận?"

Mẹ Vu nói tới đây, không nhịn được cười.

Vu Đồ cũng mỉm cười, anh vẫn nhớ chuyện này, cũng nhớ anh đã hỏi những lời này sau không khí ngột ngạt kia diễn ra. Nhưng sau đó, thái độ của mọi người với cậu liền khôi phục như thường.

Có lúc người thân không phải không hiểu, chẳng qua thân cận liền khó tránh khỏi khiển trách.

Mẹ Vu nói:" Khi đó mẹ liền nghĩ, đúng vậy nha, như vậy không có cách nào ở cùng cha mẹ, xuất ngoại người người hâm mộ khen ngợi, giống cậu con hàng năm đều ở Đại Tây Bắc cống hiến, lại bị nói là không hiếu thuận không đáng giá... Đây là đạo lý gì chứ? Chúng ta đều là người lớn, còn không hiểu rõ bằng đứa trẻ mười tuổi là con.

Vu Đồ làm trò nói:"Con là khôn vặt thôi."

Mẹ Vu vỗ anh.

"Rất nhiều đạo lý rõ ràng hiểu, nhưng đến lượt mình, vẫn phạm phải hồ đồ. Chuyện mẹ hối hận nhất, chính là khi thi vào Đại học buộc con báo danh ngành Tài chính. Khi đó mẹ nghĩ rằng, thành tích của con trai tôi cao như vậy, dĩ nhiên phải báo chuyên ngành hot điểm cao nhất, nếu không lãng phí điểm cao sao? Càng về sau liền phát hiện con lén học hai chuyên ngành, mẹ mới hối hận, con đã phí công bao nhiêu vất vả bao nhiêu."

"Mấy năm này tuổi tác càng cao, càng hiểu rõ nhiều chuyện, trong phim truyền hình nói sao nhỉ, người quan trọng nhất là vui vẻ. Thích tiền liền kiếm tiền, thấy tiền chưa phải trọng yếu nhất liền làm chuyện mình hứng thú. Mẹ biết con chắc chắn không bỏ được chuyến đi này, con muốn nghỉ việc, có phải bởi lần trước mẹ bị bệnh?

Bà ngăn câu trả lời của Vu Đồ, "Con đấy, khẳng định là nghĩ nhiều. Mẹ không biết sao con lại nghĩ thông suốt rồi trở về, nhưng mẹ phải nói với con, con không nên nghĩ muốn cho chúng ta thế này thế kia, tự quản tốt bản thân là đủ rồi, bố mẹ còn chưa có già đâu. Nếu còn cảm thấy mình chưa đủ tốt, liền nghĩ đến con trai đồng nghiệp của ba con."

Vu Đồ chần chừ một chút: "...Mẹ nói người cá độ thua mấy chục vạn?"

Mẹ Vu lại gật đầu một cái: " Đúng."

Vu Đồ: "Mẹ..."

Mẹ Vu nhìn mặt anh tràn đầy bất đắc dĩ, lại bật cười: "Mẹ sau rồi, cái này khá cực đoan. Nhưng con hiểu được ý của mẹ, con đã làm đủ tốt, người khác còn hâm mộ mẹ và cha con muốn chết, chớ suy nghĩ nhiều, nhất định phải làm thật tốt."

Giống như trước đây không lâu, có người cũng cùng anh nói những lời tương tự như vậy.

Vu Đồ rất lâu sau, mới "vâng" một tiếng.

Lại cùng hai người quen đi ngang qua hàn huyên một hồi, sau khi đi qua, mẹ Vu bỗng nhiên nói, "Chuyện chung thân đại sự của con cũng phải tính toán dần đi, bà già này còn bị người ta hỏi con trai sao vẫn chưa kết hôn."

Vu Đồ sửng sốt, về chuyện hôn nhân đại sự, cha mẹ rất ít khi thúc giục anh.

"Yêu cầu đừng quá cao, không cần quá xinh đẹp, tốt nhất có thể chăm sóc mọi người." Mẹ Vu nói tiêu chuẩn điển hình của mẹ chồng.

Vu Đồ trầm mặc, mẹ Vu cảm thấy anh chắc hẳn còn chưa cân nhắc qua vấn đề này, liền không nói thêm gì nữa. Ai biết được tới cửa nhà, Vu Đồ chợt gọi bà: "Mẹ".

Mẹ Vu nhìn anh.

Vu Đồ nói: "Con đại khái thích ngược lại như vậy."

[FULL] EM LÀ NIỀM KIÊU HÃNH CỦA ANH - CỐ MẠNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ