Hơn nửa đời người vừa thoáng qua trước mắt, rơi rớt lại trong tôi một thứ gì đó nghèn nghẹn chẳng thể tỏ thành lời. Cũng mang danh con trời, nhưng đứa con này có lẽ trời sắp không cần nữa.
Hôm nay Thượng hoàng bỗng tỉnh táo lạ thường, không túy lúy như mọi khi, hơn nữa còn ăn vận chải chuốt gọn gàng. Tóc búi cài trâm, áo sam vàng cùng thường tía, tuy dáng hình vẫn còn tiều tụy, song cũng lấy lại được phần nào phong phạm của bậc đế vương. Tôi thắc mắc, vừa định hỏi thì đã thấy một đám lính mang xa giá đến trước sân, dẫn đầu là gã quan Điện tiền mặt lạnh. Bọn chúng cúi lạy mời ngài lên kiệu, sau đấy tất cả im lặng rời đi. Tất nhiên, tôi đã ám thì phải ám tới cùng.
Đi hơn ba mươi dặm về phía bắc, đến địa phận Cổ Pháp, xa giá dừng lại trước một khu đất rộng, xung quanh cổ thụ mọc um tùm, đầu lối vào đặt một trụ đá to, bên trên khắc bốn chữ "Thọ Lăng Thiên Đức". Kiến Gia lệnh cho tất cả ở lại bên ngoài, muốn một mình đi vào. Mắt thấy Thủ Độ bước lên chực theo sau, ngài lạnh nhạt lên tiếng: "Ngươi nghĩ kẻ sắp chết này chạy được bao xa? Hoàng hôn ta sẽ quay lại, đến lúc mặt trời khuất hẳn mà vẫn không thấy bóng ta thì bắt đầu tìm cũng chưa muộn."
"Thượng hoàng cả nghĩ rồi, trời đã về chiều, nơi rừng rậm gió máy lạnh lẽo, ngài lại đang đau yếu, tôi chỉ lo để ngài một mình thì không ổn." Gã quan Điện tiền cúi người ra bộ kính cẩn.
Thượng hoàng nghe vậy, ơ thờ đáp: "Không ổn chỗ nào? Nếu ta trúng gió chết luôn trong đấy chẳng phải có kẻ càng vui mừng sao?"
"..."
"Ta chỉ muốn một mình yên tĩnh kính viếng cha cùng các vị Tông tổ." Kiến Gia nhìn thẳng vào mắt gã, trầm giọng. "Nếu lòng ngươi còn biết đến công đức của triều Lý thì coi như nể mặt họ, nơi đây đừng làm khó ta!"
Nói rồi quay người đi thẳng.
Nắng chiều úa màu xiên qua tán lá, đổ lên dáng lưng gầy trơ trọi, chiếc bóng dưới chân cứ liêu xiêu nghiêng ngả theo từng nhịp bước nặng nề. Tôi vẫn im lặng đi bên cạnh đức ngài, lắng nghe thứ âm thanh lao xao của gió và lác đác tiếng chim. Không gian vắng lặng toát lên vẻ nghiêm cẩn lạ lùng, tựa như vừa lạc vào chốn rừng thiêng.
Quanh co qua lại hồi lâu trên lối đi lót đá, Thượng hoàng chợt đứng lại trước một gò đất, xung quanh đắp vòng thành vuông cao độ mười tấc, ở giữa có lòng trũng, bên trong dựng ngôi miếu nhỏ đơn sơ, cỏ mọc lưa thưa khắp chỗ. Nhìn kỹ văn tự được khắc trên tấm bài vị sơn son, tôi bất giác ngây người, buộc miệng thốt lên:
"Lăng của Lý Thái Tổ đây sao?"
Biết mình vừa thất thố, tôi lập tức đưa tay bụm miệng, bẽn lẽn nhìn sang nhà vua. Ngài chẳng quở trách gì, chỉ bước đến thắp một nén hương, kính cẩn vái lạy rồi ôn tồn nói: "Ngươi ngạc nhiên vì sao Thánh lăng lại trông sơ sài thế này đúng không? Khi ta còn bé mới đầu đến đây cũng giống như ngươi vậy, vốn nghĩ lăng vua phải bề thế, uy nghiêm, khác xa những ngôi mộ bình thường. Thế nhưng nghe thầy Kính Tu kể lại, cụ tổ ta trước lúc băng hà đã căn dặn các quan không được dùng gạch đá để xây lăng cao đẹp, chỉ cần đắp đất là đủ."
BẠN ĐANG ĐỌC
SƠN THƯỢNG NHẬT [Truyện ngắn | Huyền ảo - Cảm hứng lịch sử]
Cerita Pendek📜Dẫn: Trăng có tròn khuyết, sông có cạn đầy, triều đại cũng tùy lúc hưng vong. Muôn đời, thịnh suy vốn là lẽ thường tình của tạo hóa. Trong dòng lịch sử cuồn cuộn, biết bao lần phế lập trải qua, nhân sinh vẫn mãi cuồng quay trong trò kịch rối của t...