Đi về phòng của mình, Chaeyoung lẳng lặng ngồi trên giường, không ngừng suy tư việc này nên xử lý như thế nào, trong lúc này cũng nhận được tin nhắn của Minjun hỏi nàng đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa, hắn chỉ cho nàng hai ngày, hai ngày nàng phải cho hắn câu trả lời chắc chắn, nếu không hắn trực tiếp báo cảnh sát bắt người.
Ngổn ngang trăm mối Chaeyoung ném điện thoại sang một bên, Chaeyoung toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt, móng tay sâu sắc cắm vào bên trong da thịt của nàng mà nàng vẫn không cảm thấy đau. Hiện tại quyền quyết định hoàn toàn phục thuộc vào nàng, giờ khắc này nàng cảm giác mình sắp nghẹt thở, hô hấp trở nên khó khăn.
Tối hôm đó, Chaeyoung dựa vào đầu giường ngồi một đêm không ngủ, đặt trước mặt nàng chính là một sự lựa chọn khó khăn, nàng rơi vào tình thế lưỡng nan. Park ba tuy rằng an ủi nàng không cần nghĩ quá nhiều, thế nhưng phận làm con gái sao có thể nhẫn tâm nhìn cha của mình ngồi tù, mẫu thân mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng Chaeyoung rời giường, một đêm ngồi đến nỗi đôi chân muốn mất cảm giác, lúc xuống giường lảo đảo ngã ngồi trên đất. Nàng gian nan đứng lên mặc áo khoác mở cửa phòng đi ra ngoài. Hai người già trong nhà vì chuyện này buồn phiền cũng không ngủ được, vừa nghe đến động tĩnh cũng bước ra ngoài.
Chaeyoung nhìn cha mẹ vầng trán trắng xóa, như là hạ quyết tâm thật lớn quay về nói với bọn họ: "Ba mẹ, con đã hiểu rõ, con đi tìm Minjun bàn luận một chút"
Park mẹ kích động tiến lên ôm Chaeyoung: "Con gái, con nghĩ kỹ rồi sao, oan ức cho con, là mẹ có lỗi với con"
Park ba thì lại áy náy: "Chaeyoung, đều là ta sai, con không cần phải như vậy, ta ngồi tù sau này ra làm lại một hảo hán, chúng ta làm lại từ đầu."
"Cha không cần phải nói, con đã quyết định."
"Thế nhưng đó chính là mang hạnh phúc của con chôn cùng, con không thích Minjun, ta sợ con ủy khuất chính mình"
Chaeyoung khóc: "Cha mẹ, đây là quyết định của con, con không hối hận! Công cha mẹ dưỡng dục con nhiều năm nay, đây là lúc con báo đáp công ơn hai người. Lại nói dù gì con cũng được gả vào nhà giàu, Kang Minjun trước kia cũng theo đuổi con chứng tỏ hắn thật thích con, vì lẽ đó con gả đi cũng sẽ không bị khổ, hai người hẳn nên mừng cho con, không phải sao?"
Nói là nói như vậy, thế nhưng người một nhà làm sao không hiểu, chỉ có cay đắng vô tận.
Sau khi an ủi hai người già xong Chaeyoung gọi cho Kang Minjun hẹn hắn ra ngoài. Kang Minjun nhanh chạy đến nơi hẹn: "Chaeyoung, nhanh như vậy đã nghĩ ra rồi sao? Tôi nghĩ em hẳn là sẽ mang đến tin tốt"
"Kang Minjun, tôi hỏi anh có phải tôi bằng lòng gả cho anh thì anh mới chịu buông tha cho cha tôi phải không?"
"Em thử nghĩ đi?"
"Tốt lắm, tôi biết rồi, nhưng tôi có một điều kiện."
Kang Minjun cười to lên: "Haha, cho dù 100 cái điều kiện tôi cũng đồng ý, chỉ cần em chịu gả cho tôi là được, em cứ việc nói!"
"Chúng ta chỉ có thể trên danh nghĩa phu thê, không còn cái gì khác, anh có thể làm được không?"
"Chaeyoung, yêu cầu này có chút quá đáng rồi đó, nam nhân bình thường chắc có lẽ sẽ không đồng ý, thế nhưng tôi có thể đáp ứng em. Nói thật với em, kỳ thực người muốn em gả cho tôi nhất chính là cha tôi, em cũng biết tôi cùng bao nhiêu minh tinh người mẫu gây nên tai tiếng, cha tôi vẫn không yên lòng đem công ty giao cho tôi, hắn nói chỉ khi tôi lập gia đình, còn phải cưới một hiền thê lương phụ thì ông ấy mới hài lòng"
BẠN ĐANG ĐỌC
Cảnh Y Tình Duyên | CHAELICE | [Cover/Edit]
FanficCâu chuyện tình yêu của một bác sĩ và một vị cảnh sát Trên cơ bản cảnh sát và bác sĩ chẳng liên quan gì đến nhau, vận mệnh lại đưa các nàng gắn kết cùng nhau, gặp gỡ là một loại duyên phận, thương nhau là một loại tình cảm, đây chính là mối duyên c...