" Là người tên Mikey"
" Takemicchi"
Hắn lại gọi tên cậu một cách dịu dàng, từ từ đến gần chỗ cậu, ngồi lên chiếc ghế gần đó
Khuôn mặt đượm buồn với giọt nước mắt chảy dài trên má, đôi mắt đen láy nhìn vào hư không
" Cậu ta lại khóc nữa rồi... như lần ở tiệm sách"
Thật kì lạ, rõ ràng cậu chưa bao giờ gặp người này trước đây, vậy mà tại sao lòng cậu lại đau nhói vậy chứ
"Thịch"
"Lại nữa"
" Lại là những hình ảnh đó, chúng cứ xuất hiện xuất hiện rồi lại biến mất"
" Tao sẽ cứu mày
Dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa"
Một loạt hình ảnh xuất hiện đầy trong đầu cậu rồi như quá tải mà bắt đầu ngừng lại
" Kết thúc rồi sao?"
Takemichi ngơ ngác không biết sao lại hết thấy mấy hình ảnh đó nữa. Giọng nói của tên nhỏ hơn làm cậu chợt tỉnh
" Tại sao lại bỏ rơi tao, Takemicchi?"
" Tao đã mong chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi"
Cậu nhìn lại nơi phát ra giọng nói, nghe giọng nói chứa đầy uất hận của người phía trước làm cậu không khỏi đau lòng, tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì
Nhìn bộ dạng cô độc của người phía trước.
Trong vô thức, cậu vươn tay đến gần Mikey, chạm nhẹ vào má anh, lau nhẹ đi những giọt nước cô độc ấy, khẽ gọi tên người kia
"Mikey- kun"
Anh giật mình, nhìn lại bàn tay vừa lau nước cho mình rồi lại nhìn thẳng vào mắt cậu, nhìn vào đôi mắt xanh biếc ấy
Nhận ra hành động của mình, Takemichi rút tay lại, bối rối xin lỗi người kia
" T-Tại cơ thể tôi tự ý cử động" Giọng nói nhỏ dẫn xuống
" Mình vừa làm cái hành động gì vậy trời??!!"
*Bụp*
Mikey dựa đầu vào vai cậu, hai tay vòng ra sau lưng ôm lấy cậu, ép cơ thể cậu vào gần mình hơn.
Bất ngờ với hành động của Mikey
"Này này, chờ đã!" Cậu nhăn mặt lại, cố dùng hết sức để đẩy người kia ra nhưng đẩy mãi mà chả xi nhê gì
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Memory
RandomCứu được tất cả mọi người, nhưng mấy người đó là ai chứ? Đây có phải là hình phạt cho cậu vì đã làm thay đổi tương lai. Các anh chồng của cậu sẽ làm gì để cậu nhớ ra họ đây? Mời đọc chương 1 Đọc Chương 0 để hiểu thêm nhá (•v•).