Bóng hình nhỏ bé của cậu đi dạo trên tuyết cùng Chifuyu sau khi quyết định cất con xe ở tiệm DxD. Cầm trong tay cốc amazake nhỏ mà lòng cậu nhóc vui phơi phới như xuân về
Lòng bàn tay nhỏ xíu của cậu đỏ ửng nên khi chạm vào hơi ấm quanh chiếc cốc lại thấy ấm ra. Vừa nãy Chifuyu mắng cậu rằng sao không đeo bao tay để bàn tay lạnh ngắt thế nọ, Takemichi đâu thể nói là quên, với lại việc đeo bao tay gì đấy cũng không quan trọng với cậu, nhưng ánh nhìn của Chifuyu làm thằng bé không thể trả lời thế kia
"Tao hậu đậu lắm, lỡ tay trơn làm rớt đồ ăn nữa. Với lại cầm cái này là đủ ấm rồi" Takemichi ngượng ngịu đáp. Chớp chớp mắt, cong miệng cười ở câu cuối để cứu vãn tình hình
Thế là Chifuyu dễ dàng bỏ qua cho Takemichi, nhưng phải đeo cái dự phòng của anh.
Amazake nồng nồng mùi gạo và cồn, khói bốc nhẹ lên mặt cậu. Takemichi uống một hơi làm ấm cuống họng ngày tuyết lạnh. Thích thú chút gạo mịn nhợn nhợn trong miệng. Dù sao cũng lâu rồi Takemichi mới uống amazake từ hồi đón năm mới với cha mẹ
Con đường trắng màu tuyết trải dài trên đường cậu đi, lâu ơi lâu mới thấy một quán mở bán đồ, một hai chiếc ô tô sượt ngang cậu mà sợ, chỉ thấy mỗi cô quét tuyết bên đường. Cũng phải, người ta mua trữ từ hồi tết, tầm này người ta cũng đi làm hết rồi, không ai rảnh như cậu và Chifuyu
Nếu là bình thường, Takemichi sẽ cảm thấy cô đơn hay hơn cảm thấy sợ khi đi một mình một đường dù có bao lần, nhưng lần này có Chifuyu
Anh quấn quít bên cậu từ hồi hè nóng đến giờ, Takemichi chẳng bao giờ cô đơn nếu không nói đến hai tên ôm chặt mít thằng bé lúc ngủ.
Bỗng một giây, Takemichi sực nhớ ra một điều mà Chifuyu từng kể, cậu trai đi bên cạnh mình có nghĩa là mùa đông(Fuyu).
Như vừa ngỡ ra điều gì to lớn lắm, cậu nhóc lén nhìn người bên cạnh đang thong dong uống ly amazakeÀ, vậy ra đây là lý do mà đặt cái tên đó. Takemichi gật gù
"Fuyu fuyu. Mùa đông Chifuyu"
Takemichi nhẩm đi nhẩm lại như bài thơ có vần, thích thú cười tươi làm Chifuyu bên cạnh cũng chú ý theo
"Gì mà cười vậy mày?"
"Một ngàn năm mùa đông".
Hả? Chữ viết rõ trên mặt Chifuyu lúc này
Đi được một hồi đến cái hàng xe bán crepe đường phố ưa thích còn lại sau mấy lần gặp quán đóng cửa.
Takemichi còn chưa kịp mừng thì Chifuyu hét toáng lên, làm thằng bé giật mình
"Hết bánh crepe rồi sao?"
Takemichi nghe loáng thoáng phần nào giọng buồn bã của anh cũng đoán được. Chifuyu quay đầu nhìn cậu, môi có hôi dẫu ra, hỏi:
"Còn kem à, mày ăn không Takemichi?"
Ừ thì kem và crepe cũng không khác gì, chỉ là cái nọ nhiều topping hơn thôi, nhưng thằng bé nó thích crepe hơn nhiều vì lý do nào đấy do thanh niên tóc đào.
Giờ cậu mới nhớ mùa lạnh mà ăn crepe đúng là khùng thật, ăn kem cũng chả khác gì
"Tao ăn, ừm sô cô-à caramel đi"

BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Memory
RandomCứu được tất cả mọi người, nhưng mấy người đó là ai chứ? Đây có phải là hình phạt cho cậu vì đã làm thay đổi tương lai. Các anh chồng của cậu sẽ làm gì để cậu nhớ ra họ đây? Mời đọc chương 1 Đọc Chương 0 để hiểu thêm nhá (•v•).