Chương 69

798 151 6
                                    

Khói bốc ra nghi ngút trong căn phòng bao bởi màu vàng ấm, lạch tạch tiếng củi cháy bên tai

Tiếng sì sụp cốc cacao nóng, thứ mà người ta hay uống trong cái mùa dành cho các cặp đôi ( theo suy nghĩ lệch lạc của một tên đang say đắm tình yêu )

Và tất nhiên, trong cái mùa "dành cho các cặp đôi" thì làm gì đều có nhau, cả việc nhỏ xíu như ngồi cùng nhau uống một cốc cacao nóng do chính tay mình làm cũng làm cho trái tim hường phấn của anh nhảy nhót loạn xạ

Nhưng cái vui đó cũng chẳng ngăn được cái nhăn mày và chống cằm xem thằng bạn mặt mày ngơ ngáo nhìn lên trần nhà với cốc cacao còn nóng chỉ vừa uống một ngụm 

Dáng vẻ ngơ người này của cậu, Kakucho đã gặp phải khá nhiều ở 10 năm trước. Trông không khác gì một con robot hết pin. Thứ khiến anh có thể liên hệ đến thằng bạn hồi bé của mình là đôi mắt và cái đầu không khác gì tổ quạ đó

Nhưng đôi mắt xanh đó như chẳng còn hồi từ hồi gặp lại nhau nữa

Đến nụ cười trên mặt cũng phải gượng lắm mới kéo tới run rẩy kia

Đứng từ sau nhìn tấm lưng cậu nhỏ đến nhường nào. Vậy mà con người này đã cứu được vị vua của anh chứ?

Cứu rỗi từ thể xác đến tận trong tâm hồn. Hơn hẳn "cái giá" mà anh đã trả

Và chắc anh nên "trả đủ" lại cho con người đó

Kakucho đã bám víu vào cái lí do như vậy để đi theo Takemichi, đến mọi nơi. Và có cơ hội là anh lại chăm sóc cho cậu chàng tổng trưởng của mình như một lẽ thường tình

Từ việc cậu hay bỏ ăn, không ngủ đến việc như chải chuốt đầu tóc tổ quạ ấy. Kakucho nhiễm nhiên được mấy tên còn lại phong cho danh bảo mẫu của Takemichi

Kakucho dĩ nhiên là tức giận với mấy tên kia rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng cười khúc khích đã lâu của cậu, anh không còn muốn phản đối

Ở mọi nơi, nếu thấy Takemichi thì có Kakucho ngay phía sau. Như một bảo mẫu thực thụ

Thứ mà Kakucho ghét nhất ngoài hay bị mấy tên phiền phức gọi "Bảo mẫu ơi" là phải đắp chăn cho cậu và tên "chổ nghỉ ngơi của Takemichi"

Không biết cái tên cái tên tóc hai bím đáng ghét đó có gì mà thằng bạn anh lại có thể ngủ ngon đến say sưa bên cạnh như vậy.

Kakucho đã nghĩ không biết mình có nên học khóa dỗ người ngủ ngon của tên đó không?

Kakucho cũng dần nhận ra cái tình cảm đang ngày một lớn trong mình. Vị tổng trưởng nhỏ của anh quá hoàn hảo nên việc anh có thích cậu cũng là một lẽ tự nhiên (theo suy nghĩ lệch lạc của Kakucho)

Cái con người luôn gọi tên anh đầy ngọt ngào bằng cái tên lúc bé "Kaku-chan" giờ đang trơ cái mặt ngơ ngác đến không thể hơn

"Lại nghĩ cái gì phức tạp nữa đây?"

Đụng nhẹ vào cốc cacao của cậu một tiếng "king". Để đôi mắt xanh ấy hoàn hồn lại, Kakucho lên tiếng

"Nghĩ gì mà nghệch mặt ra vậy, Bakamichi?" Kakucho uống một ngụm cacao vào

"A, cái đó..." Takemichi gãi cái đầu tóc xoăn của mình

[AllTake] MemoryNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ