Nữ chủ harem (4)

3.1K 570 44
                                        

- Hôm nay được ngủ nghỉ khoẻ quá~

Mikey vươn vai sau giấc ngủ trên sân thượng, cảm thấy sinh lực tràn trề và vô cùng khoẻ khoắn.

[ Thế quái nào cậu có thể ngủ ở đây cả buổi sáng, đến trưa thì xuống mua đồ lên ăn xong lại ngủ đến tận giờ ra về vậy chứ!? ]

"Từ khi gặp biết bao nhiêu chuyện nào là xuyên không, thế giới song song các kiểu, tôi thực sự vô cùng mệt mỏi và lo lắng mà~ Nên phải ngủ nghỉ để lấy sức chứ~"

[ Đừng có xạo! Ở thế giới trước cậu cũng suốt ngày lên sân thượng nằm ngủ mấy tiết liên tiếp còn gì! ]

"Ủa dị ó hả? Sao hong nhớ ta~"

Không nhớ cái rắm ấy. Memory thực sự bái phục cái con người luôn đi theo chủ nghĩa lười biếng như Mikey thế quái nào lại luôn được gọi là vô địch ở thế giới của em.

Tính ra lúc nào cũng là những người xung quanh Mikey đánh những kẻ muốn làm tổn hại đến em, người thì với cái lý do là kẻ khác không có quyền chạm vào em, người lại có cái lý do là dù luyện một trăm năm cũng chưa chắc đã chạm được vào em.

Memory luôn tự hỏi cái danh "Mikey vô địch" đó rốt cuộc là thế nào?

- Về thôi!

Mikey đứng dậy và rời khỏi sân thượng. Memory cũng chỉ biết thở dài trước vẻ vô tư vô lo của em, dù rằng nó chẳng hề ghét điều đó.

...

Ngay khi tức tốc xuống lớp và lấy cặp, Mikey liền vụt qua Lila đang giơ tay lên như có ý định chào hỏi em, bỏ cô ta lẫn Chifuyu đơ ra một cục sau lưng và chạy xuống sân trường.

"Trời đẹp quá... Quyết định rồi, đi ăn taiyaki thôi!"

Mikey hào hứng nghĩ đến việc thưởng thức món bánh yêu thích sau một ngày dài mệt mỏi, ừ thì có mệt mỏi đó, nhưng Memory mới là đứa cảm thấy thế, còn Mikey chỉ đơn giản là thèm nên muốn ăn thôi.

Chợt, khoé mắt em bắt gặp một mái đầu màu trắng nổi bật, cùng một nửa gương mặt dù chỉ là thoáng qua nhưng lại có cảm giác quen thuộc đến lạ thường. Mikey quay ngoắc qua nhìn theo dáng người cao ráo đang bước đi ngay trước cổng trường của em.

"Đó là...Haruchiyo?"

[ Ý cậu là Akashi Haruchiyo, người có mái tóc hồng luôn bị ám ảnh việc trung thành với Mikey-san và được cậu gọi bằng cái biệt danh Sanzu Haruchiyo? ]

"Ừ. Nhưng mà..."

[ Cậu thấy vết sẹo trên miệng của người kia, đúng không? ]

"Ừ."

Mikey quyết định bám theo sau kẻ mà em cho là bản sao lỗi của Sanzu. Cũng may mắn là em có Memory như một cái buff, dễ dàng lén lút đi ngay phía sau Sanzu mà không bị phát hiện. Memory cũng cảm thấy thật tự hào khi bấy lâu nay đã lướt qua biết bao nhiêu kẻ hay bám đuôi người khác, không ngờ những ký ức biến thái ấy lại có ngày hữu dụng.

Cuối cùng, Mikey thấy Sanzu dừng lại tại một bãi đất trống không có ai đi qua, nhưng lại có sẵn một đám người du côn đã đứng chờ từ bao giờ.

[AllMikey] Đằng nào cũng về nhà, cứ bình tĩnh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ