-t..tao, buồn đi nặng..
beomgyu nghĩ heeseung điên thật rồi. buồn đi nặng thì cứ chạy vào nhà vệ sinh mà đi? ngồi đây phóng đại như kiểu mình sắp chết đến nơi rồi làm gì?
-mày làm như kiểu bị ngộ độc thực phẩm ý
beomgyu lườm nguýt heeseung rồi từ từ giúp cậu ta đứng dậy. taehyun thấy vậy liền chạy ra đỡ lấy cậu ta.
-anh có sao không anh heeseung?
nhóc kéo người cậu ta vào nhà vệ sinh, cố tình hỏi to với chất giọng lo lắng để kéo sự chú ý của cậu, đồng thời cũng thuyết phục cậu là heeseung thực sự bị đau bụng.
thuyết phục thì thành công đấy, nhưng lại thuyết phục beomgyu rằng hai người rất thân thiết và lo lắng cho nhau, có lẽ là hơi mập mờ.
tóm gọn lại thì, choi beomgyu cũng biết ghen là thế nào rồi!
-thôi hai người về đi, để tao ngồi đây một mình
-nhưng để anh ở đây em không yên tâm!
-thôi mà, mùi chết đi được mày còn đòi ở lại đây hả em?
taehyun và heeseung tiếp tục diễn. nhóc thầm cảm thán về tài diễn xuất của mình, một phần cũng thán phục tài phóng đại của heeseung nữa.
-vậy thôi em về nhé..?
-ừ đi đi nhanh!
heeseung vẫy vẫy tay đuổi taehyun đi. nhóc thấy vậy ổn rồi nên chạy ra với beomgyu. ánh mắt nhóc thể hiện đầy sự phấn khích. nhưng ngược lại với nhóc, vẻ mặt cậu ỉu xìu, có lẫn một chút hờn dỗi.
-thôi em ở lại với heeseung mà chăm nó đi, anh tự về được
-hả, sao lại thế? ơ beomie!
chưa kịp để taehyun hỏi gì, cậu đã chạy vụt ra ngoài. nhóc mặc kệ heeseung kêu oai oái rằng đóng cửa lại mà chạy theo cậu. xuống dưới thì hình bóng cậu đã khuất khỏi mắt nhóc rồi.
tưởng vậy nhưng cậu chỉ đang ngồi nấp sau cái cây bàng to bự kia thôi. kể ra nó cũng phù hợp để chơi trốn tìm.
-beomie, anh sao vậy?
-...
beomgyu không nói gì mà chỉ hướng mắt xuống đất mà nghịch những ngón tay xinh xinh của cậu. taehyun nhìn thấy vậy cũng mềm lòng, chỉ muốn ôm cậu vào lòng ngay và luôn thôi. nhưng với vẻ mặt lộ rõ ba chữ "tui đang bực" thì sao mà nhóc làm vậy được?
-beomie, nói em nghe
-có gì đâu, em về chăm thằng hee đi, nhìn nó đau đớn lắm
-anh quan tâm anh heeseung đến vậy à
-em cũng vậy mà!
beomgyu nghe vậy uất ức mà lên giọng một chút, không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, đủ để cho nhóc thấy rằng cậu đang bực lắm.
-em với heeseung cả buổi chỉ nói với nhau thôi! anh ngồi đấy như để cho hai người trông bớt lộ liễu ý!
taehyun nghe cậu nói mà ngẩn người ra. nhưng rồi nhóc cũng sớm hiểu, liền bật dậy rồi cười nham hiểm.