slow dancing

188 16 0
                                    

trong màn đêm tối, đôi ta chậm rãi phiêu du theo điệu nhạc, bàn tay tôi vẫn nắm chặt tay người, ranh giới tình bạn... liệu có tồn tại được lâu?

------

YÊU JIWAN GIỐNG NHƯ NHỮNG NHỊP ĐẬP CỦA CON TIM.
Chúng luôn tồn tại, nhưng không phải lúc nào con người ta cũng cảm nhận được. Nhưng khi ta tập trung tâm trí mình vào chúng, những nhịp đập thầm lặng bỗng chốc trở nên mạnh mẽ và hữu hình hơn hẳn. Thình thịch đều đặn trên từng xen-ti-mét da thịt.

Ngay lúc này đây, khi Sol đang nằm cạnh bên Jiwan, trong căn phòng với ánh đèn mờ, cô cảm nhận được nó. Cô cảm nhận được nó trong hơi ấm từ cơ thể nàng, trong hơi thở đứt quãng của nàng, hơi thở nhuốm đầy mùi men rượu. Sol cảm nhận được nó ở khắp nơi, ở khắp mọi thứ.

Thật mơ hồ và ám ảnh.

Trái tim cô đập thật nhanh, nhanh đến nổi cô chẳng thể nghe được âm thanh nào khác ngoài nhịp tim của mình. Thật kì lạ khi có thể cảm nhận được con tim mình một cách rõ ràng như thế.

Jiwan nghiêng người, và đầu ngón tay họ khẽ chạm vào nhau, và tim Sol không còn đập nữa. Nó đau đớn. Những cơn đau đớn quá đỗi thân thuộc về niềm khao khát được nắm lấy đôi bàn tay của người con gái kia, kéo nàng gần lại, chúng khiến Sol phát điên. Nàng quay sang, và hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau. Hành động của nàng đã vô tình khiến cho cả hai gần nhau hơn.

Khoảng cách dường như không tồn tại giữa hai cơ thể. Nhưng khi Jiwan nhìn cô, Sol nhận ra rằng sẽ luôn có khoảng cách giữa hai trái tim, dù cho cả hai có ở gần nhau đến thế nào. Họ sẽ chẳng bao giờ đến gần đối phương được, bởi vì hai trái tim không cùng một nhịp đập, và sẽ có vấn đề xảy ra nếu như một trong hai đến quá gần.

Sol đã luôn biết điều đó. Biết ở một mức độ không quá sâu sắc, chí ít là như thế. Nhưng vào những khoảnh khắc thế này, khi cô nằm cạnh bên Jiwan, cuộn mình trong sự im lặng nhưng rất dễ chịu bởi vì đó là Jiwan, khép mình khỏi thế giới, Sol không thể ngăn bản thân mình khao khát nhiều hơn. Một phần nhỏ trong cô luôn mong đợi điều đó và ừ, khi nhận thức thấm nhuần vào cái phần nhỏ ấy, sau khi nhìn thấy Jiwan gần như chẳng lung lay gì, nỗi đau cứ thế mà liên tục dày vò.

Cổ họng Sol nghẹn ứ, và cô cố gắng nuốt nước bọt. Tâm trí Sol trở nên mờ nhạt và cô cố nghĩ đến tất cả mọi người khác, trừ Jiwan. Nhưng tâm trí Sol đã phản bội chính cô. Cô không thể quay mặt đi, cũng không thể tập trung vào trái tim đang thổn thức của mình.

Jiwan thì... chà, đơn giản là thanh tú. Nàng vẫn luôn xinh đẹp, nhưng đêm nay, nàng còn hơn cả xinh đẹp, đến nỗi Sol nghĩ rằng hai chữ xinh đẹp chẳng đủ để diễn tả được Jiwan. Ánh sáng dìu dịu từ chiếc đèn khiến Jiwan trông như một giấc mơ. Nàng giống như những người phụ nữ được chắp bút trên trang giấy, những áng thơ ca đẹp tuyệt trần.

Sol cũng thuộc lòng từng chi tiết về Jiwan. Dấu hiệu của nụ cười trên môi nàng, vết sẹo mờ dưới môi nàng, hàng mi cong cong, cách mà ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng, cách mà Jiwan trông như nàng đắm mình trong ánh sáng thanh khiết của mặt trăng- bởi vì, chính cô, là một nghệ sỹ và Jiwan là một tác phẩm nghệ thuật.

soljiwan | just some cute stuffNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ