37. Công chúa nhỏ sắp xuất cung rồi...

1.5K 119 27
                                    

phát súng đầu tiên trong series bão noti update nhân dịp tròn 600 followers (cũng như nhân dịp Biu bếu đón tuổi mới) đến rồi đâyyyyyyy

________________________

mùa hè trôi qua êm ả đến mức nhàm chán. ngoài mấy hôm bố mẹ nổi hứng lên đưa tôi đi mua sắm vài ba thứ vật dụng chuẩn bị cho việc nhập học và chuyển đến ký túc xá ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt.

hai anh trai dạo gần đây ít tăng ca hơn thấy rõ, nhất là anh cả lý minh hưởng cứ đúng keng sáu giờ chiều sẽ có mặt ở nhà. hôm thì anh ấy cùng tôi chơi game ở phòng khách, hôm thì kéo tôi ra vườn chăm mấy khóm hoa nho nhỏ của mẹ.

anh hai lý đế nỗ tuy nói giờ giấc không chuẩn xác được như anh cả, song ngoài giờ trực hay những ca mổ khẩn cấp ra thì anh ấy cũng không còn thường xuyên ngủ lại bệnh viện như trước nữa. cứ có thời gian lại lôi tôi ra một góc, bày trước mặt tôi một loạt các loại thuốc, sau đó cầm từng thứ lên dặn dò xem khi ốm như thế nào thì nên dùng thuốc này, khi đau như thế nào thì nên dùng thuốc kia.

"anh hai, không phải anh nói với em có bệnh thì phải đi khám không được tự ý uống thuốc sao?" tôi chịu không nổi khóa giáo dục y dược cấp tốc của lý anh hai nhà mình nữa, cuối cùng vẫn phải gấp rút lên tiếng kháng nghị.

lý anh hai ngớ người ra một chút, đôi môi mèo cong cong đờ ra, chưa tìm được lời để đáp lại em gái. chốc sau, đột nhiên anh ấy thở dài một hơi thật sâu, xoa đầu tôi rồi mang thuốc xếp vào một cái hộp nhựa nhỏ, trên bao đựng mỗi loại còn cẩn thận dán một chiếc giấy note nho nhỏ như là sợ tôi sau này mở ra nhìn bị đống thuốc đồ sộ bên trong làm cho lóa mắt, không phân biệt được loại nào ra loại nào.

từ trong phòng bếp đi ra với đĩa trái cây được cắt tỉa gọn gàng, lý minh hưởng cũng xoa đầu tôi, hất mặt về bóng lưng cao lớn của lý đế nỗ đang lủi thủi mang hộp nhựa đi cất mà nói "lần sau nỗ có mang thuốc ra dạy một lần nữa thì em cứ chăm chú ghi nhớ, ít nhất như vậy cũng khiến nó an tâm hơn"

"an tâm?" tôi không hiểu ý của anh cả, tròn mắt nhìn anh ấy.

"sang đầu tháng em nhập học rồi không phải sao? khi đó em phải chuyển đến ký túc xá ở, thế nên đế nỗ nó không an lòng, sợ em một thân một mình ở nơi xa lạ ngã bệnh không có ai chăm" lý minh hưởng ghim một miếng dưa hấu, vừa đút cho tôi vừa nói, chỉ duy có ánh mắt anh cả là cũng không nhìn trực diện tôi như mọi ngày.

tuy nói sức khỏe của tôi không có gì quá đáng ngại, song, lúc sinh tôi thì cả bố lẫn mẹ đều đã có tuổi cả. nghe người ta hay nói sản phụ lớn tuổi sinh ra đứa bé so với người khác sức đề kháng không mạnh khỏe bằng, thế nên từ lúc tôi còn nhỏ người trong nhà vẫn luôn vấn đề dinh dưỡng của tôi, mặc dù không thể nuôi cho tôi múp míp được như đám bạn đồng lứa, song, vẫn tính là hoạt bác lanh lợi.

sau này lớn lên đôi chút, anh hai lý đế nỗ trở thành bác sĩ, đối với vấn đề sức khỏe của cả nhà anh ấy lại càng để tâm nhiều hơn, lâu dần hình thành nên thói quen. chắc có lẽ vì vậy mà khi nghĩ đến tôi sau này không còn trong tầm kiểm soát của mình nữa, bác sĩ lý nhà tôi liền cảm thấy không yên lòng.

〖jaemin × you〗| nhật ký yêu đương với mọt sách |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ