1

2.4K 106 10
                                    

Từ khoảnh khắc Win bước vào cánh cửa nhà Bright, lẽ ra cậu nên biết có điều gì đó bất thường.

Đầu tiên, căn hộ của anh sạch bong. Bright không phải là người quá bừa bộn, nhưng anh ghét những việc như là 'hút bụi', ghét phải 'dọn dẹp sau mỗi lần bày bừa'. Và anh cũng không muốn phải thuê dịch vụ làm vệ sinh trong khi anh 'có thể tự mình làm việc ấy một cách hoàn hảo'. Nên vì lẽ đó, phòng của Bright thường xuyên được bao phủ bởi một lớp bụi mỏng cùng đống quần áo bừa bãi mà anh vẫn chưa tống đi.

Nhưng hôm nay, Bright hiển nhiên đã dành cả ngày để dọn dẹp. Sự bề bộn thường thấy đã được giấu đi, và dù là mảnh vụn rất nhỏ cũng không lọt nổi vào tầm mắt. Win khẽ huýt sáo khi cậu bước qua cánh cửa. "Quào, tầm này thì đồ ăn rơi xuống sàn nhà cũng nhặt lên ăn lại được luôn này," Cậu nói khi tháo giày ra khỏi chân. "Dịp gì thế này? Anh định tiếp đón cả công ty đến à?"

"Chỉ em thôi," Bright trả lời, bàn tay nắm lấy vạt áo khoác.

Còn đây là điều thứ hai: chính là trang phục mà Bright đang mặc. Một chiếc áo khoác màu xanh thẫm mặc kèm với áo sơ mi, quần jean ôm gọn cặp đùi. Anh ấy trông thật tuyệt, lúc nào cũng vậy, nhưng những gì anh mặc hôm nay khác biệt nhiều so với phong cách Bright thường mặc. Đây sẽ là kiểu trang phục Win sẽ mặc vào mỗi dịp cậu cố làm cho bản thân trông bảnh bao hơn, nhưng Win thật sự không hiểu được cái việc phải mặc quần jeans ở ngay trong chính ngôi nhà của mình. Bản thân Win lúc này thì đang mặc áo thun cùng với quần thể thao.

Điều thứ ba là việc Bright nấu ăn. Món Pad Gra Prow. Win thậm chí còn không biết là mình có biết nấu món này hay không. Cậu biết cách nấu vài món, nhưng thường cậu sẽ nhường phần này cho những người chuyên nghiệp. Tại sao phải dành hết thời gian để cắt cà rốt cho ra hình que, trộn đủ loại sốt và gia vị với nhau, trong khi ngoài kia có cả đống người làm việc này tốt hơn cậu rất nhiều.

Món Pad Gra Pow của Bright không được tính là ngon nhất. Hương vị không hài hòa một cách hoàn hảo với nhau như cái loại mà cậu hay được ăn ở nhà hàng. Win nghĩ nó cần thêm dầu hào và cần được nấu ở nhiệt độ cao hơn. Và thịt bò thì có phần quá dai. Nhưng Win yêu thích đồ ăn mà, và cậu có thể ăn gần như mọi thứ, nên Win vẫn nhai hết sức vui vẻ.

Điều kỳ lạ thứ tư là bài hát.

Win được nghe Bright hát suốt, và cậu yêu điều đó. Giọng hát của Bright mượt mà, ngọt ngào và dịu dàng, thoáng qua trong không khí như ngọn gió ấm áp. Và khi nó hòa quyện với tiếng đàn guitar của anh, ừ thì, nó là một điều gì đó khác hẳn. Nhưng thường thì Bright hát khi quẩn quanh ở cạnh cậu, chứ không thật sự hát riêng cho Win nghe. Chỉ là anh ấy hát, và Win có mặt ở đó, để âm thanh ấy thấm vào mình, làm ấm lên đôi gò má.

Nhưng sau khi Bright để dĩa thức ăn vào bồn rửa, anh nắm lấy cổ tay Win rồi dẫn cậu đến bên sofa, nói rằng anh ấy muốn chơi nhạc cho cậu nghe. Win lập tức nhận ra lời bài hát. Cả hai người vốn có gout âm nhạc khác nhau hoàn toàn, nhưng bài hát này là bài hát cả hai đều thích: Day One của HONNE. Win đặc biệt thích bài hát này; nó luôn gợi nhớ cho cậu về Bright. Bright là người đã luôn bên cậu vượt qua mọi điều, vượt qua giai đoạn nổi tiếng đến chóng mặt, bất chấp cả trọng lực. Và thật đặc biệt khi được nghe Bright hát những ca từ này cho cậu, đầu ngón tay gảy trên dây đàn rồi vỗ theo theo nhịp gõ. Rồi có một lúc Bright không nhìn vào những ngón tay để kiểm tra xem liệu chúng có đang được đặt ở đúng chỗ của mình không, anh trộm ánh nhìn về phía Win và Win nhìn đáp lại anh.

[Trans] Lần nữa nói yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ