Từ đầu đến giờ Vương Nhất Bác vẫn nhìn điện thoại chằm chằm.
Hắn không thích bầu không khí ở quán bar, nhưng đồng nghiệp cứ mời mãi, hắn từ chối suốt cũng không được, chỉ đành cùng họ tới đây.
Những người khác chơi đến khí thế ngất trời, còn hắn chỉ cười khách khí ngồi bên cạnh. Buồn chán tới nỗi phải lôi điện thoại ra nghịch game.
"Nào nào nào! Quen biết lâu như thế rồi còn chưa từng nghe thầy Vương hát bao giờ! Thầy Vươnghát một bài đi!"
Một thầy giáo trung niên bắt đầu ồn ào, kéo theo lực chú ý của mọi người phóng tới Vương Nhất Bác.
"Đúng vậy! Thầy Vương bề ngoài đẹp trai như thế, chắc chắn hát cũng rất hay!"
Mắt thấy microphone sắp về tay mình, Vương Nhất Bác vội vàng xua tay: "Không được không được! Tôi trời sinh ngũ âm khuyết thiếu, vừa mở miệng sẽ lập tức quét phăng hăng hái của mọi người đi mất! Tôi nghe mọi người hát là được rồi!"
Thầy giáo trung niên lúc này đã say khướt, ôm vai Vương Nhất Bác nói: "Tiểu Vương đúng là người hay ngượng ngùng! Hahahaha, được được được, không hát thì để tôi hát!" Vừa nói vừa đoạt lấy micro, hung hắng xướng giọng.
Vương Nhất Bác thấy mọi người đã rời đi sự chú ý, liền nhức đầu nhu ấn mi tâm, lén rời khỏi phòng, vào WC.
Bồn rửa tay được trang trí khá bắt mắt, Vương Nhất Bác đứng trước bồn rửa, chăm chú xoa xà phòng lên tay. Nhưng sau khi rửa xong, hắn không dùng máy hong khô, mà trực tiếp rút giấy lau sạch nước, tiếp đó, lúc hắn vừa mở cửa bước ra thì đột nhiên bị một bóng người cao gầy đâm sầm vào ngực.
"Giúp tôi......."
Giọng nói quen thuộc truyền tới, Vương Nhất Bác lập tức căng thẳng, vội vã đỡ lấy người vừa đâm vào ngực mình, đến khi nhìn thấy mái tóc đen nhánh kia mới khiếp sợ hỏi: "Tiểu Chiến?"
Thanh niên ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt hoa đào tràn ngập kinh hỉ, cậu siết chặt vạt áo của người trước mắt như vớ được cọng rơm cứu mạng, "Anh.....anh rể!"
"Là anh,Tiểu Chiến, em sao vậy?"
Tiêu Chiến hiện tại có vẻ vô cùng chật vật, quần áo trên người lộ rõ vết tích bị lôi kéo, hai gò má đỏ ửng, hô hấp bất ổn, hơi thở loạn nhịp nóng hừng hực, thân thể vô lực yếu ớt. Tất cả những đặc điểm đó càng làm Vương Nhất Bác chắc chắn suy nghĩ trong đầu.
"Anh rể, cứu cứu em.....bọn họ......"
Tiêu Chiến mới nói được phân nửa, cửa WC lại bị đá mở lần thứ hai, ba gã đô con bước vào, vừa thấy Tiêu Chiến vẻ mặt suy yếu, mắt chúng sáng bừng lên, hèn hạ cười đểu.
Vương Nhất Bác cau mày, càng ôm người trong ngực chặt hơn.
Một trong ba gã có quả đầu lởm chởm vàng chóe tiến lên, lưu manh nói: "Ôi ~ hóa ra bảo bối chạy tới đây à ~ chơi tiếp với các ca ca đi nào!"
Giọng nói xa lạ của gã vừa cất lên, Tiêu Chiến càng thêm run rẩy, bất an ôm chặt thắt lưng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vừa xoa lưng an ủi Tiêu Chiến, vừa lạnh mặt đáp lời mấy gã đối diện: "Mấy người là ai? Sao lại quấn lấy em ấy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Anh rể • Chuyển ver
FanfictionTác giả : Tử Mạch, @ELLYBIBI • Tên gốc : Định lý Pytago • Số chương : 14 chương • Tag : đam mỹ, giáo sư đại học vẻ ngoài đứng đắn anh rể công X em vợ biến thái mông to dụ thụ, H, hiện đại. • CP : Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến • Người edit: lotte