ba

811 106 26
                                    

Lưu Vũ 10 tuổi - Lưu Chương 11 tuổi

Xin chào, tôi là Lãnh Hàn Tô Kiệt, anh của Lãnh Hàn Lưu Vũ, tổng tài máu lạnh nắm trong tay mạch máu ngầm của cả giới giải trí. Mua rau không thèm nhìn cá, vặt lá không cần nhìn cây.

Nói chung là việc gì tôi cũng làm được, chuyện gì đến tay cũng xong, cuộc đời coi như cũng suôn sẻ từ lúc lọt lòng đến khi trưởng thành.

Lần vấp ngã duy nhất trên cuộc đời bằng phẳng của tôi, là khi tôi vô tình (một cách cố ý) rước ông giời con mang tên Lưu Tiểu Vũ về chăm. Vấp kiểu này thì ngồi đấy luôn chứ ai rảnh đâu mà đứng lên nữa.

Hồi rước bé nó về tôi cũng mới đôi mươi, cái thời chập chững bước vào đời khi ấy, thấy thằng bé ngoan ngoãn dễ thương nên thích lắm, lăn lê bò lết vạ vật mãi mới bếch được bé về nhà. Tính từ đó đến giờ cũng đã gần chục năm, quay đi quay lại đã thấy mình trải nghiệm cảm giác gà trống nuôi con từng ấy thời gian, thú thật là tôi sốc vler.

Nuôi bé nó xong đường đời thì vẫn bằng phẳng, mà chả hiểu sao đường tình duyên lận đận khủng khiếp.

Lần nào đi xem mắt cũng thất bại, lí do cũng củ chuối lắm, người ta biết Tiểu Vũ không phải con tôi nên từ chối. Ủa? Mấy người có nhầm lẫn ở đâu không đấy, hay tôi lạc moẹ sang thế giới song song nào rồi????

Ừ thì tôi biết là em bé nhà tôi xinh yêu dễ thương, nhưng mấy chị có thể đừng bày cái ánh mắt thèm thuồng thiếu điều cạp bé nó nuốt luôn vô bụng như thế có được không hả? Em tôi nuôi nấng bao lâu mà đòi húp à? Mơ đê.

Đến cả thằng nhóc Lưu Chương nhà đầu phố còn không được thì làm gì đến lượt mấy người.

Gì? Chấp nhận đi. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.

Mà nhắc đến thằng oắt con kia, mấy nay không thấy nó sang nhà tôi chơi nữa. Chính xác thì nó còn không thèm ra khỏi nhà luôn.

Chú Viễn có lần còn qua nhà tôi hỏi sao dạo này thằng Chương không xuống nhà ổng hái trộm xoài nữa. Bố ai mà biết, sao không sang nhà nó hỏi mà sang nhà tôi làm cái gì? Còn cả ông Hằng nữa, ông nhiều tiền quá thì ông giữ ông tiêu đi, mắc gì hỏi tôi tại sao thằng Chương không xuống nhà ông ăn ké nữa. Má, đến ông nội bà ngoại tôi cũng không biết nguyên do luôn chứ hỏi han cái gì.

Cơ mà cũng lạ thật, thằng nhỏ đó dính với em trai tôi như keo con voi, thế mà cả tuần nay không thấy nó vung vẩy chân tay chạy sang nhà tôi chơi như bình thường. Được mấy ngày đầu tôi cũng không để ý, còn quỳ lạy bốn phương tám hướng vì thoát kiếp bị tấn công lỗ tai nữa chứ. Nhưng mà giờ thì thấy có vấn đề thật rồi đấy, có khi nào thằng nhóc này chán em tôi rồi không?

Á à, quả nhiên lời nói đầu môi không đáng tin, thế mà dám bảo thích bé cưng nhà tôi nhất, xong còn đòi cưới bé về nhà, đồ tra nam.

À không, nó còn nhỏ. Đồ tra nhi.

Xin chào, lại là người đàn ông bất hạnh Lãnh Hàn Tô Kiệt đây. Cuối cùng sau hai ngày thuê thám tử Nguyễn Văn Tự, hay nói huỵch toẹt ra là tự thân vận động đi tìm kiếm thông tin, thì cuối cùng tôi cũng biết sương sương lí do thằng nhóc Lưu Chương kia cắm đầu ở nhà rồi.

《Vũ Cái Di Chương》 Công cuộc thủ hộ người yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ