Sau cuộc trò chiện như hai thằng đàn ông trong phòng tắm, mối quan hệ của Lưu Chương và La Ngôn đã tạm thời trở nên hòa hoãn.
Ít nhất thì trong mắt Lưu Vũ là như thế.
Ngày thứ 3, thằng Ngôn dở chứng chăm chỉ bất ngờ, nhìn thấy mấy cuốn sách được xếp ngăn nắp gọn gàng trên kệ thì đòi đọc cho bằng được. Lưu Chương ngồi một bên khinh bỉ nhìn thằng nhóc đang cắm cúi giả vờ nghiền ngẫm quyển sách triết học dày cộp của ông Kiệt, lại ngứa mồm bắt đầu chọc chó.
"Bài tập nhóc không thèm làm, còn đòi đi đọc sách triết"
Thằng Ngôn không lung lay vì lời khịa kháy, tay thành thục đẩy gọng kính vô hình, ra vẻ tri thức mà phản bác lại.
"Thế chú có nhà mà sao không về, mắc gì ở ké bên nhà Tiểu Vũ ca mãi thế?"
Lưu Chương im bặt, lủi thủi xách mông vào phòng bếp, tủi thân ôm lấy Lưu Vũ đang bận rộn xào nấu.
"Cục cưng, thằng nhóc thúi đó bắt nạt anh"
Thế mà chẳng những không được an ủi, còn ăn một cú đá đau điếng người vì tội quậy phá lúc cậu đang nấu nướng.
Được rồi, ăn vạ là bản năng, bán thảm là bản lĩnh, còn bị ăn đập thì là do hên xui.
Lưu Chương lại loẹt quẹt lê dép ra khỏi phòng bếp, tránh trường hợp con dao chặt thịt gà trên tay cục cưng bổ thẳng vào đầu mình. Thằng Ngôn rời mắt khỏi cuốn sách toàn là chữ, ngẩng đầu nên nhìn anh. Trong một phút ngu ngục nào đó, Lưu Chương đã nghĩ nó định an ủi mình.
Nhưng trong cơn mơ em là huynh đệ tốt, tỉnh cơn lú nó thằng thần kinh.
Thằng Ngôn nhếch môi, nở nụ cười như có như không, giống mấy ông bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết não tàn, phun ra một câu mà nó cho là ngầu lòi nhất.
"Uống câu cô nớt không?"
Như những gì đã thể hiện ở nhiều chương trước, Lưu Chương với khả năng chơi ngu thần sầu, ông hoàng của mọi trò nghịch dại thuở ấu thơ, giờ lại phải bất lực chịu thua trước một đứa nhóc mới học lớp 2. Quả nhiên, tre già thì măng mọc, trường giang sóng sau xô sóng trước, có lẽ đại ca băng đảng con Vịt cũng đến lúc phải lùi về sau để nhường chỗ cho lớp giang hồ trẻ mà thôi.
Một nhà hiền triết từng nói: "học tập là chìa khoá của mọi vấn đề", vậy nên đống bài tập hè của thằng Ngôn hiển nhiên trở thành thứ vũ khí lợi hại nhất, có thể hạ đo ván đối thủ chỉ sau một chiêu, với bộ óc thiên tài của mình, Lưu Chương nhanh chóng sử dụng nó như một cách để chữa cuê cho bản thân.
"Đi làm bài tập, hôm nay nhóc không làm xong thì đừng hòng được Tiểu Vũ ôm đi ngủ"
Thằng nhóc giật nảy, nó ngó đầu nhìn vào phòng bếp, nơi mà mĩ nhân caca của nó vẫn đang say sưa chìm đắm với ti tỉ món ăn làm từ rau mùi. Nhận thấy tên tình địch thúi đã bắt đầu lung lay, Lưu Chương lập tức chớp lấy thời cơ, đoạt lại cuốn sách triết từ tay nó, thuận tiện xách cổ thằng nhóc lôi vào bàn học.
"Làm đi, toán trước"
Không biết do nó có thù với bộ môn toán học, hay do kiếp trước nó quỵt nợ người làm ra đống đề này, mà sau gần nửa tiếng ngồi gặm bút, tờ giấy trên bàn vẫn trắng sạch như lúc đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
《Vũ Cái Di Chương》 Công cuộc thủ hộ người yêu
Fiksi PenggemarLý do Lưu Vũ ế suốt 25 năm là gì? • Đi hỏi Lưu Chương ấy