Chương 3.2

170 36 0
                                    

"Thực sự là. . . . . ." Vest đen cảm thán, "Thật không hổ là nhị thiếu."

Thời Thanh Nịnh cười cợt: "Tuổi tôi còn nhỏ, có chỗ nào làm không đúng, còn phải xin anh Tôn và mọi người giúp đỡ nhiều."

Cậu nói rất nghiêm túc, không phải vì khách sáo.

Thời tiểu thiếu gia mới 15 tuổi, coi như cậu yếu ớt, tùy hứng, giận dỗi người trong nhà như thế nào đi nữa, cũng không nên bị một tên đàn ông cặn bã làm hại đến mất mạng.

Sống sót.

Thời Thanh Nịnh quá rõ hai chữ này quý giá bao nhiêu.

Cậu không biết tiểu thiếu gia còn có thể trở về không, nhưng hiện tại cậu mượn thân thể của đối phương, sẽ thay đối phương quản lý tốt.

Sau khi Thời tiểu thiếu gia thực sự trở về, cũng có thể tiếp tục sinh hoạt bình thường.

"Có lúc tôi có thể sẽ tùy hứng, phạm sai lầm, cám ơn mọi người đã chăm sóc tôi."

Bên môi thiếu niên xuất hiện một lúm đồng tiền thẹn thùng.

"Vừa rồi ở bên trong anh Tôn vất vả rồi."

Vest đen cổ họng nghẹn lại, khuôn mặt vốn nghiêm túc từ trước đến nay hiện ra một tia ngơ ngác.

Trước khi đến, hắn đã nghe quá nhiều tin đồn, vừa rồi cũng không phải không lo lắng.

Nhưng bây giờ Tôn Minh nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng chỉ nghĩ đến em gái của mình. Cô bé còn non nớt, bướng bỉnh, mỗi khi giở tính trẻ con chỉ muốn nhấc nhóc lên đánh một trận.

Nhưng khi được nhóc gọi là anh trai vẫn không kìm được ý cười trên khóe môi.

Vest đen lắc đầu một cái: "Không khổ cực, là nhiệm vụ của tôi."

Trên mặt hắn không có ý cười nhưng khóe mắt chậm rãi nhu hòa rũ xuống, giọng nói trầm thấp mà chắc chắc.

"Nhị thiếu, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu."

*

Lúc Thời Thanh Nịnh rời đi không đi cửa chính, cậu được vest đen dẫn đến của phụ của quán bar, vừa rồi vai chính Bách Dạ Tức chính ở chỗ này được bảo vệ rời khỏi đây.

Người của Giản Nhiệm đã bị xử lý, Thời Thanh Nịnh rời khỏi đại sảnh không lâu đã nhìn thấy mấy người Tam Lâm bị ném ở chỗ ngoặt hành lang, dáng vẻ xếp chồng lên nhau khập khiễng cực kỳ giống một vật trang trí nào đó.

Trong kế hoạch lúc này Bách Dạ Tức đáng lẽ phải được đưa đến bãi đậu xe, có điều Thời Thanh Nịnh vừa đi ra khỏi cửa phụ, ngay lập tức thấy được hai phe đang im lặng giằng co đối mặt với nhau.

Ba vệ sĩ mặc vest đen cao lớn mạnh mẽ, và Bách Dạ Tức, một mình đứng quay lưng về phía cửa.

Thời Thanh Nịnh bất ngờ: "Làm sao vậy?"

Cậu vừa mở miệng, bầu không khí căng thẳng đang bế tắc bỗng chốc dịu xuống.

Nam sinh tóc dài quay lưng về phía cửa hơi khựng lại. Không ai phát hiện, hắn chầm chậm thả lỏng cơ thể căng cứng của mình.

[EDIT] [ĐAM MỸ] NAM THẦN NÓI HẮN YÊU THẦM TÔI - BÁCH HỘ THIÊN ĐĂNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ