"Mại vô! Mại vô!"
"Hoa quả mới hái đây! Đảm bảo tươi ngon!"
"Úi chị có muốn mua vài trái táo để làm điểm tâm không?"
"Sáu lil một cân."
"Ông chủ, cho hai ổ bánh!"
Đã lâu rồi Sagitta mới thấy lại cảnh chợ nhộn nhịp như hôm nay. Cô thừa nhận bản thân bị choáng ngợp bởi sự ồn ào và náo nhiệt nơi đây. Từ khi 「 Cổng 」bị đóng lại, Yurino dường như không diễn ra những cảnh như thế này nữa. Người dân chỉ buôn bán trong phạm vi thị trấn, hàng hóa theo đó cũng sản xuất ít hơn bình thường rất nhiều, chủ yếu là tự cung tự cấp. Liếc nhìn sang sạp hoa quả phía trước, Sagitta thầm nghĩ tiết trời tuy nóng nực như thế, vậy mà vẫn có cái lợi. Trái cây mùa này thì không còn gì để chê nữa rồi, quả nào quả nấy căng tròn, mọng nước. Hơn nữa hoa cũng có vẻ thu hoạch rất tốt, bằng chứng là tiệm hoa cuối góc đường do anh chàng trẻ tuổi nào đó làm chủ đang chật kín người. Nhìn anh chàng mệt đến bở cả hơi tai nhưng vẫn phải mỉm cười chào đón những lượt khác tiếp theo, cô thầm thán phục.
Mùa màng bội thu như thế, thảo nào mặt ai nấy cũng đều tươi rói , mặc kệ mồ hôi mồ kê đã chảy ướt hết phần áo trước ngực. Xem ra chuyện con quỷ mấy hôm trước không ảnh hưởng gì mấy tới tâm trạng của người dân thị trấn. Như thế càng tốt, con người vốn vô cùng mạnh mẽ mà. Khi thảm họa đã qua rồi, chúng ta nên tập trung vào những thứ trước mắt hơn là ngoái nhìn lại nó.
"Sagitta!"
"Vâng!"
Cô theo phản xạ ngửa mặt lên khi nghe có người gọi tên mình.
Phía xa xa trong dòng người chật kín, có một bàn tay to lớn đưa lên vẫy lia lịa. Tuy vậy nhưng hình bóng của chủ nhân nó thì không thấy đâu, hoàn toàn chìm trong biển người trước mắt. Trong lúc Sagitta đang nghĩ cách băng qua đám đông trước mặt như thế nào, thì cánh tay đang di chuyển dàn về hướng cô. Nhìn thì có vẻ kì dị thật, nhưng cũng có chút hài hước.
"Phù!"
Người đàn ông thở hắt ra một hơi, tiện tay lấy tấm khăn đang vắt trên vai mà lau mồ hôi. Nhận ra người trước mặt là ông chủ sạp rau, Sagitta liền mỉm cười chào hỏi:
"Vất vả cho chú quá. Cháu mang rau xuống đây ạ."
"Phiền cháu quá. Chuyện là hôm nay thằng em lười nhác của ta nhờ bán giùm đống dưa hấu nó mới thu hoạch, không ngờ lại đắt như tôm tươi. Đến thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có, tất nhiên cũng không thể đến nhà trọ lấy rau được."
"Cháu nghe nói nhà chú đang giảm cân nên có hái thêm một ít xà lách và cà chua."
"Ồ? Chú không biết luôn ấy. Thảo nào mấy ngày nay nàng ấy không đụng đến một mẩu bánh nào."
"Chợ hôm nay đông thật, chú nhỉ?"
"Mùa hè mà." Ông chủ cười khổ khi nhìn về phía đám đông vẫn không có dấu hiệu thưa bớt. "Năm nay bội thu."
Liliroum bên cạnh tò mò xen vào: "Nhiều trái cây như thế cả thị trấn sẽ ăn hết chứ?"
Sagitta nhướn mày nhìn tiểu tinh linh, tỏ ý dù con bé có hét lớn cỡ nào thì ông chủ cũng không thể nghe thấy được. Bởi vì ông ấy là con người, làm sao có thể nhìn thấy được những sinh vật mang trong mình dòng chảy của Mah chứ. Theo như lời Lilirium từng nói lúc trước, muốn nhìn thấy thì phải được Sagitta công nhận và có hạt giống Liliflorum ở trên người. Nhưng người đàn ông trước mặt cả hai điều kiện đều không thoả mãn, chắc chắn sẽ không nghe thấy câu hỏi của Lilirium. Và con bé sẽ không nhận được câu trả lời bản thân mong muốn.
Thấy Lilirium có vẻ tội nghiệp, Sagitta liền mở miệng định lặp lại câu hỏi vừa nãy, nhưng giọng nói của ông chủ đã xen ngang:
"Không. Đây chỉ là một phần thôi, tất cả số còn lại đều được chuyển ra cây cổ thụ rồi."
Sagitta hóa đá. Cảm giác chuyện vừa xảy ra chắc chắn là mơ, cô chỉ là đang nằm mơ giữa ban ngày mà thôi. Để chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn, cô đưa tay véo mạnh vào mu bàn tay còn lại. Cơn đau chạy dọc khắp cánh tay, chạy đến bộ não như muốn gõ một cái thật kêu vào đó để Sagitta tỉnh ra. Trái lại với suy nghĩ của cô, chuyện vừa xảy ra hoàn toàn là thật. Ông chủ, là con người, vừa trả lời câu hỏi của một tinh linh.
"Lâu rồi không gặp... ừm... Linn..."
"Lilirium."
Tinh linh bật cười khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của ông chủ khi cố gắng nhớ lại tên thật của nó. Dài sòng sọc tám chữ như thế, người trẻ chưa chắc có thể nhớ hết, nói chi đến một ông chú lớn tuổi đầu đã điểm hai màu tóc. Lần đầu tiên Sagitta nghe cũng thấy hoảng, nhưng may mắn do cô ham đọc sách từ nhỏ, trí nhớ theo đó cũng được tăng cường. Khả năng ghi nhớ bây giờ có thể xem là gấp đôi người bình thường. Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ tinh linh nào cũng có cái tên dài như cái sớ thế sao? Mỗi khi muốn nói chuyện mà gọi xong cái tên thì mất luôn cả hứng.
Sagitta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Khi vẫn chưa tìm ra lời giải thích hợp lý cho chuyện vừa rồi, cô lại chứng kiến thêm cảnh tay của ông chủ vỗ nhẹ vào đầu tiểu tinh linh tinh nghịch đang lơ lửng bên cạnh. Không lẽ trong lúc đầu quay mòng, Sagitta đã công nhận ông ta hay đại loại như thế, và Lilirium đã tạo ấn lên người ông chủ.
"Sao... sao chú có thể thấy...?"
"Lilirium ấy hả? Chuyện thường thôi mà, ta gặp con bé từ mấy chục năm trước nữa cơ."
"Hở?"
Sagitta há hốc mồm, cảm tưởng như cả hàm răng sắp rơi ra ngoài đến nơi. Thấy vị tiểu thư đáng kính đánh mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày của mình, Lilirium khúc khích cười.
"Coi chừng rớt hàm xuống đấy tiểu thư."
Cô nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, ngượng ngùng nhướn mày nhìn nó ý bảo mau giải thích mọi chuyện.
"Ừ thì ông chủ đây từng là khách trọ ở Liliflorum, thời ông nội của người ấy."
"Hở?"
"Lúc cháu chưa đến thị trấn này."
"Vậy chú có thể thấy hình dạng thật của Liliflorum luôn sao ạ?"
"Ta không còn thấy được nữa."
"Khi chủ nhân chết đi, hạt giống theo đó cũng lụi tàn. Nhưng em thì khác, chỉ cần là người mà chủ nhân của Liliflorum đã từng công nhận, dù còn hay mất hạt giống gì thì vẫn có thể thấy được."
"Thế người trong thị trấn thấy được em có nhiều không?"
"Ta e là không. Mấy chục năm trôi qua rồi, bây giờ có lẽ cũng yên giấc dưới đất giống ông nội cháu."
Ông chủ nheo mắt. Thấy không khí có vẻ bị câu nói của mình làm cho trùng xuống vài phần, ông mỉm cười chuyển chủ đề.
"Liliflorum dạo nào kinh doanh tốt chứ?"
"Ơ...?"
Sagitta đen mặt, mồ hôi thi nhau túa ra như tắm.
Đây chính là vấn đề cô không muốn nhắc đến nhất. Bởi vì âu cũng là điều nhục nhã đối với một người chủ nhà trọ như cô. Tình hình kinh doanh của Liliflorum chỉ cần tóm gọn trong một chữ thôi là đủ diễn tả rõ ràng về nó: ế. Đúng, vô cùng ế ẩm. Cái viễn cảnh phải đóng cửa nhà trọ, Sagitta đang thấy nó ở rất gần rồi. Leonel là vị khách đầu tiên, và không chừng cũng chính là vị khách cuối cùng mà cô có. Nhiều lúc Sagitta nghĩ là do bản thân với nhà trọ không hợp phong thủy, bởi thế mới làm ăn không được tiến tới. Nhưng suy đi sét lại, là do người dân hiện tại có cuộc sống tốt hơn trước kia, đều đã có nhà riêng của mình. 「 Cổng 」thì bị đóng lại, nguồn thu nhập từ khách du lịch theo đó cũng biến mất. Bây giờ giờ toàn bộ kinh tế đều đè nặng lên vườn rau phía sau nhà. Nếu không có nó, tương lai Sagitta phải cạp đất sống qua ngày sắp đến rồi.
"Kinh doanh không được tốt hả?"
"Vâng..."
Sagitta buông thõng hai vai, ủ rũ nói.
Ông chủ thấy bộ dạng của cô thì phá lên cười, tay liên tục vỗ mạnh vào vai Sagitta.
"Lúc trước ông nội cháu cũng phả trải qua tình trạng y như thế. Kinh doanh là vậy đấy, có lúc đắt cũng có lúc ế. Quan trọng là người chủ có đủ kiên nhẫn để tiếp tục công việc hay không. Thôi, ta chúc cho việc kinh doanh ngày càng thuận lợi nhé. Đến lúc về trông sạp rau rồi, không thôi vợ ta lại nổi giận nữa."
"Chú đi cẩn thận."
"À mà cháu đừng lo, không chừng Liliflorum sắp tới đắt khách lắm đấy."
Sagitta tròn mắt khi nghe câu nói đầy ẩn ý của ông chủ, nháy mắt đã thấy ông ta đưa tay chỉ về phía cây cổ thụ mà cô đã từng trốn ngồi khóc. Ồ cô nhớ rồi, khi nãy ông chủ có nhắc đến nó. Hình như tất cả số hàng hóa còn lại đều được chuyển ra đó.
"Cây cổ thụ?"
Sagitta bày ra vẻ mặt ngơ ngác. Tuy cô cũng loáng thoáng đoán ra được mục đích của hành động đó, nhưng cô muốn được nghe lời khẳng định từ ông chủ để chắn chắn hơn. Bởi vì giả thuyết của cô nghe ra vô cùng hoang đường.
"Dùng để trao đổi với các hàng hóa khác."
"Vậy... vậy là..."
"Đúng!「 Cổng 」đã được mở lại rồi."
Cô nghe như sét đánh ngang tai.
Hóa ra hôm nay chợ đông đúc như thế một phần cũng là do 「 Cổng 」đã được mở ra ư?
BẠN ĐANG ĐỌC
| 12 chòm sao | Quán trọ Liliflorum
FanfictionKhông biết từ khi nào, con người - giống loài đứng đầu chuỗi thức ăn lại bị đàn áp thê thảm đến như vậy Bóng tối đẩy lùi ánh sáng, nuốt chửng toàn bộ nhân cách cũng như niềm tin của họ Đây là thời đại của quỷ, nơi mà con người trở thành sinh vật hạ...