20 | 𝘀𝗽𝗲𝗰𝗶𝗮𝗹 |

465 86 6
                                    

- Tay cô ấy cũng mềm, nhưng mà bọn tôi không hay nắm tay lắm. Cô ấy nói nóng, không thích.

- Ồ. 

"..." - Thật trống rỗng.

Phác Chí Mẫn dù sao cũng là thích hắn, tâm ý muốn từ bỏ tình cảm này của lúc trước bất quá đã sớm thất bại rồi. Mỗi ngày đều thấy mặt hắn, mỗi ngày đều thân thiết với hắn, tình cảm kia không chỉ không giảm mà còn tăng nữa kìa. Nhưng thật tình ngoài trách cứ ra thì cũng chẳng còn cách nào khác, đã định sẵn như vậy rồi thì biết làm sao được đây?

- Sao vậy? Phiền lòng cậu rồi?

Không cần đọc cũng hiểu được cậu ấy, huống hồ hắn vốn dĩ là được kết nối với Phác Chí Mẫn, dễ như trở bàn tay thôi.

- Ừm. Sau này tôi có hỏi cũng đừng có trả lời biết không?

Phác Chí Mẫn dụi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình, vờ bình thản mà nói.

- Biết rồi.

Hơn ai hết, Kim Tại Hưởng là người mong muốn Phác Chí Mẫn được vui vẻ nhất. Cũng có thể là vì thương hại cậu ấy? Bản thân hắn cũng không rõ nữa. Nhưng Kim Tại Hưởng biết lý do chính ở đây vẫn là vì nụ cười của cậu ấy đặc biệt vừa mắt hắn.

Hắn muốn nhìn thấy cậu cười với hắn. Hắn muốn cậu ấy luôn được vui vẻ.

- Ây, bực thật đấy, tự dưng lại không vui cơ!

Phác Chí Mẫn vừa giãn cơ vừa lớn tiếng nói. Đồng thời cũng tự vực dậy tinh thần mình.

- Cậu không dịch chuyển liền về nhà được hả?

- Sao vậy? Gần mà, chẳng phải nói muốn đi dạo sao?

- Ban nãy muốn.

"Bây giờ không muốn đi với cậu nữa." (quên mất ai kia có thể đọc được)

- ...

Sao lại không muốn đi với hắn? Mọi thứ vẫn đang rất tốt, hắn còn được nắm tay cậu ấy, vẫn đang chờ đợi ngọt ngào từ người kia a. Thế nhưng mà giấc mộng vỡ tan rồi, từ khi nhắc đến cô người yêu của hắn.

"Tự dưng lại bị cột ở đây với mình, chắc cậu ấy phiền lắm nhỉ?" (chặn)

"Nếu là mình, bây giờ bị kéo ra khỏi cậu ấy rồi vứt tới một nơi ất ơ cùng với một kẻ ất ơ nào đó cả mấy năm không nói chuyện chắc cũng sẽ nổi cáu cho xem." (chặn)

"Để xem... nửa năm rồi, nếu không có chuyện này xảy ra, chắc cũng chuẩn bị cưới rồi đi?" (chặn)

"Nực cười... đám cưới đó có lẽ còn không có tên mình trong dàn khách mời, vậy mà bây giờ lại đứng ở giữa như thế này đúng thật là kỳ lạ." (chặn)

"Hay đi tìm pháp sư gửi cậu ấy về nhỉ?" (quên mất)

"Sẽ được chứ? Nhưng... (mình không muốn.)" (quên luôn)

- Phải rồi ha? Chúng ta nên đi tìm pháp sư đi thay vì cứ ngồi chờ như thế này!

Kim Tại Hưởng như reo lên, vô tình quên mất Phác Chí Mẫn đang trong tình trạng ảo não đứng kế bên.

• 𝔣𝔬𝔯𝔤𝔬𝔱𝔱𝔢𝔫Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ