50 | 𝗲𝘅𝗶𝘀𝘁𝗲𝗱 |

338 64 4
                                    

Kim Tại Hưởng đặt laptop xuống bên cạnh giường, vươn vai ưỡn người một cái giãn cơ. Hắn đang dần quay trở lại với công việc của mình, khoảng thời gian phó chủ tịch hôn mê đã khiến ngài chủ tịch đáng lẽ ra đã sắp sửa về hưu phải cực nhọc một phen rồi. Kim Tại Hưởng phải nhanh chóng trở lại để cha hắn được nghỉ ngơi.

Mặc dù bây giờ Kim Tại Hưởng vẫn chưa được xuất viện và mỗi ngày của họ đều trôi qua trong căn phòng bốn bức tường này nhưng cả hắn cả cậu cũng không có ai cảm thấy chán cả. Lý do là quá bận để rảnh rỗi sinh chán. Lúc Kim Tại Hưởng làm việc thì Phác Chí Mẫn làm việc, lúc Kim Tại Hưởng không làm việc thì Phác Chí Mẫn chăm sóc, đằng nào thì cũng tới tay cậu ấy hết trơn... Nhưng không sao, cũng không thể bỏ bê công việc bên Mĩ được, Phác Chí Mẫn vẫn thích làm hoạ sĩ truyện tranh chứ chưa muốn "giải nghệ" đâu.

- Ăn tối chưa, Phác Chí Mẫn?

- Còn ba tiếng nữa mới đến bữa tối, cậu đói rồi hả?

Phác Chí Mẫn bỏ bút xuống, tranh thủ hắn nghỉ ngơi tự mình cũng giải lao một chút.

- Có gì ăn nhẹ không?

Kim Tại Hưởng hỏi.

- Trái cây được không? Tôi giúp cậu gọt vỏ?

Hắn nhún vai trả lời, ý nói "cũng được."

Nghe thấy thế Phác Chí Mẫn liền tắt ipad, đến bên giường bệnh của Kim Tại Hưởng lấy trái cây đã được chuẩn bị sẵn đem đi gọt vỏ, phục vụ "ông chủ" của mình.

- Lựa gì vậy?

Kim Tại Hưởng ngồi trên giường nhìn Phác Chí Mẫn loáy hoáy đem mấy loại trái cây xếp vào tiêu chuẩn kép, trái lấy-trái để lại.

- Cậu đâu có ăn hết giỏ trái cây này được đâu. Tôi lựa mấy loại cậu không thích để lại đó, lát nữa tôi ăn cũng được.

- Chứ không phải muốn giành trái ngon của tôi à? Đưa xem nào.

- Đồ trẻ con! Ai thèm giành với cậu chứ? Tôi cẩn thận như thế không khen thì thôi đi.

Phác Chí Mẫn chu môi cãi lại. Biết rõ khẩu vị của hắn giúp hắn vừa ý, thế mà cuối cùng ông cụ non vẫn không chịu bằng lòng.

- Hưm, anh đào, dưa lưới, nho đen. Cậu lựa hay nhỉ? Toàn những trái đắt tiền đấy.

- Vậy à? Phải trách cậu không có lộc ăn, bản thân đối với những thứ đắc tiền không có khẩu vị chứ.

Bởi vậy nên bảng điều tra của Kim Tại Hưởng mới đoán Phác Chí Mẫn nuôi thêm thú cưng trong một năm trở lại đây đấy, công tử nhà giàu trông vậy mà lại rất dễ nuôi, ăn uống không tốn kém bao nhiêu tiền.

- Cậu đúng là toàn lựa ra mấy món tôi không thích thôi.
- ... Nhưng sao cậu biết được rằng tôi không thích?

Phác Chí Mẫn bị hỏi đến liền cứng họng. Dĩ nhiên thì sự thật kia vẫn không thể nói ra được và người có tật thì phải giật mình nên là cậu ấy cần thời gian để nghĩ ra lời nói dối mới cho tình cảnh hiện tại.

- Tôi thấy phu nhân gọt cho cậu nên để ý vậy mà.

Nhanh trí.

Nhưng khác với cậu ấy hoảng loạn, Kim Tại Hưởng dường như là không quan tâm lắm(?). Mặc dù người hỏi là hắn nhưng khi được nghe câu trả lời chỉ thấy hắn gật gù qua loa chứ không đặc biệt nói thêm cái gì cả. 

• 𝔣𝔬𝔯𝔤𝔬𝔱𝔱𝔢𝔫Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ