Để người yên nghỉ một góc nơi đầu tim

113 10 2
                                    

"Wonwoo!"

" Nhóc Jeon, mi đâu rồi? Cho lão già này một bình rượu nào khà khà, nhanh nhanh nào..."

Ngoài rìa thôn Seokchul, khoảng mấy năm trở lại đây xuất hiện một ngôi nhà ngói nhỏ nằm lẻ loi gần cửa biển. Hàng rào trước nhà được phủ kín những dây hoa hồng gai, sau nhà là mảnh vườn nhỏ trồng nho.

Nghe nói chủ nhân căn nhà là người từ Seoul về, lại không vào thôn ở mà chỉ mua mảnh đất phía tây gần biển, nhờ được mấy người trong làng dựng căn nhà nhỏ đó. Mấy năm nay cũng sống nhàn nhã lắm, trồng mấy giàn nho ủ rượu rồi mang vào thôn, vào huyện bán.

Hắn ta người ít nói nhưng cũng không xấu bụng, lại còn dễ tính, chứ sao chịu cho lão đầu họ In quịt tiền rượu lâu như vậy. Nói cũng lạ, cả làng có mỗi ông ta thân thiết với hắn, ngày nào cũng vác mặt qua om xòm xin rượu. Hẳn là hắn thấy phiền nên mới đem cho mấy vò rượu nhanh nhanh đuổi lão đi...

Trước thềm nhà, lão In đi qua đi lại vẫn một mực kêu la mà chẳng thấy người đáp lại, liền quen cửa quen ngõ vòng bước ra sau nhà.

Phía sau nhà, giàn nho đã um tùm chín rộ, tán lá rậm rạp đỗ bóng như đang che chở cho người đàn ông nằm bên dưới. Anh mặc một chiếc áo thun trắng rộng size cùng với chiếc quần kaki ngắn, yên tĩnh ngả đầu trên võng.

Chiếc võng bắc ngang sào khẽ đung đưa dỗ người thâu giấc. Quả thật thoải mái đến nỗi người nọ ngủ đến mê mệt không còn nhận thức. Lão đầu xấu tính muốn phá giấc mộng người ta liền rống to:

"Này thằng nhóc thối, mau dậy đi, đã là lúc nào rồi mà mi vẫn còn nằm thây ra đó vậy hả!! Này họ Jeon...!"

"Được rồi lão đầu, tôi tỉnh rồi."

"Thằng nhóc kia mi tỉnh lúc nào mà không thèm lên tiếng báo hại lão già này khát khô cả cổ. Mau mau mang chút rượu cho ta thấm họng khà khà..."

Wonwoo cười cười rồi đi tới hầm ủ rượu, anh cũng hết cách với ông lão toàn kiếm cớ uống rượu.

Dưới hầm hơi lạnh lẽo treo một cái đèn nhỏ, sâu trong hầm dựng mấy kệ toàn rượu nho, rượu vang, còn dưới đất đặt mấy vại rượu, anh tìm một hồi thấy mấy vò rượu gạo vừa ủ năm ngoái.

Lúc đầu Wonwoo tới thôn chỉ trồng nho ủ rượu rồi đem bán mà dân trong làng không ham mấy thứ vị Tây này nên không ai mua cả, chỉ đành đem lên huyện bán được chai có chai không. Rồi sau quen được lão In, lão mới dạy anh ủ mấy vò rượu gạo, lúc đó buôn bán mới khắm khá lên. Chỉ có điều, haiz, anh xách hai vò rượu gạo đi ra khỏi hầm. Ổng đòi hoa hồng là mấy vò rượu này đây.

Wonwoo đặt mấy vò rượu lên bậc thềm dưới mái hiên, lại lấy thêm hai cái bát nhỏ. Lão In hai mắt sáng rực nhìn hai vò rượu liền nhanh chân đến bên thềm ngồi, chờ anh rót rượu kính trước, lão mới haha cười, vỗ vai anh khen một tiếng: "Tiểu tử tốt!"

Lão nhanh chóng tu một hơi hết hai bát mới cười khà khà khen đã, như rồi nhớ đến chuyện chính mình tới đây lão mới quay qua hỏi anh:

"Tiểu Jeon nhà mi còn mấy chai rượu gì gì nho ấy đúng không? Chả là lão Toek nhờ ta bảo mi giữ mấy chai lại cho con trai lão. Mấy ngày nữa nó về rồi, lão định lúc đó khui đãi tiệc cho nó oai ấy mà. Từ sáng đến giờ lão đi khắp thôn mà khoe đấy rõ vênh váo. Mà tiểu tử thối đó lên thành phố học mấy năm trời giờ không biết có ra trò trống gì hay không, khà khà mi nói có phải không...?"

[ Meanie]  COLORSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ