Chương 131 + 132

208 3 1
                                    

Chương 131 : Cố Thừa Diệu anh thật quá đáng.

Lần trước? Lần trước là lần nào?

Diêu Hữu Thiên không hiểu lắm.

Thấy trên mặt cô vẫn chưa hiểu, Cố Thừa Diệu châm chọc nhếch mép: " Lần trước đám người Hồ Tư Hiền đến chơi, cô làm vứt hết mặt mũi của tôi coi như bỏ đi. Hy vọng cô cùng tôi về Bắc Đô, tự biết phải làm như thế nào, nói năng ra sao. Nếu không lần sau đến thăm nhà cô, tôi không ngại mà trả thù từng tý một."

Họ là cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nếu ngay cả sự tôn trọng cơ bản cũng không làm được, bà nội không nhìn ra vấn đề mới lạ.

Diêu Hữu Thiên mấp máy môi nhưng cả nửa ngày cũng chưa hồi hồn.

Liên tưởng đến việc lần trước anh đến thăm nhà cô nhiệt tình như thế là để lần sau cô đến nhà anh cũng phải làm y như vậy đúng không?

" Cố Thừa Diệu." Anh cho rằng cô là người không hiểu chuyện thế à?

Sẽ làm mất mặt anh trước mặt người lớn sao?

Cố Thừa Diệu, anh thật quá đáng.

...............

Tháng chin ở Bắc Đô, thời tiết oi bức lại còn hơi khô.

Trung Thu mặc dù gọi mà mùa thu thực ra là hổ mùa thu ra oai, cảm giác còn nóng hơn cả mùa hè, Nhiệt độ cao hơn ba mươi mấy độ, có thể vắt người ra nước được rồi.

Diêu Hữu Thiên mặc dù học ở Bắc Đô bốn năm nhưng về thời tiết của Bắc Đô cô vẫn còn không thể chịu được.

Không khí ô nhiễm nghiêm trọng, xe cộ tắc nghẽn, khí hậu khô hanh............. ( Ed: sao mình cứ có cảm giác đang diễn tả thời tiết của Bắc Kinh thế nhỉ?)

Đương nhiên, sự khó chịu này cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của cô dành cho Bắc Đô.

Dù sao đi nữa cũng là nơi mình đã sống bốn năm, thời đại học vui nhất, đẹp đẽ nhất đều ở đây.

Vừa đến Bắc Đô, việc đầu tiên đương nhiên là về nhà họ Cố chào hỏi người lớn trong nhà.

Uông Tú Nga thấy Cố Thừa Diệu về nhà, vô cùng vui vẻ.

Trong lòng vốn yêu thích Diêu Hữu Thiên, cứ kéo tay Diêu Hữu Thiên hỏi không ngớt.

" Cũng không ở Bắc Đô, cũng đừng chạy đi đâu nữa. Cứ ở đây, phòng của Thừa Diệu bà đã cho người dọn dẹp rồi."

" Dạ." Cố Thừa Diệu không phải đối.

Lúc trước dọn đến căn hộ, cũng chỉ vì nó gần công ty.

Về phương diện tình cảm, sống trong nhà lớn cùng Uông Tú Nga anh không hề ngại.

Ánh mắt liếc qua Diêu Hữu Thiên, Uông Tú Nga cũng nhìn cô: " Thiên Thiên à, con không để ý chuyện ở lại đây vài hôm chứ, ở đây chơi với bà già này được không?"

" Sao lại ngại chứ bà nội. Bà không chê bọn con ồn ào là mừng rồi."

" Làm gì có chuyện chê." Uông Tú Nga tuổi đã cao, mặc dù chuyện trong nhà không cần bà lo lắng nhưng người cao tuổi đều thích náo nhiệt: " Các cọn mà chịu sinh cho bà một đứa chắt, bà còn vui hơn nữa."

Diêu Hữu Thiên hơi xấu hổ, không tìm được câu đối đáp chỉ e thẹn cúi đầu.

Uông Tú Nga cho rằng cô xấu hổ nhưng không bỏ qua: " Thừa Diệu à. Bà tuổi đã cao, không mong điều gì khác, con mau chóng tìm người nối dõi cho nhà họ Cố chính là sự hiếu thuận tốt nhất với bà rồi."

Cố Thừa Diệu kéo tay Uông Tú Nga, bất ngờ không phản ứng kịp. Chỉ ngoan ngoãn gật đầu: " Bà yên tâm, con nhất định sẽ cho bà bế chắt."

" Được được được." Uông Tú Nga cười rộ lên, trên gương mặt đầy nếp nhăn nhưng rất có tinh thần.

" Các con ngồi máy ba về cũng mệt rồi. Cứ về phòng nghỉ ngơi đi." Uông Tú Nga nói đến đây lại đưa ánh mắt kỳ lạ về phía Cố Thừa Diệu: " Mấy lần trước con về đều rất vội vàng. Bà thấy Thiên Thiên cũng chưa tham quan hết khung cảnh của vườn hoa nhà chúng ta. Bây giờ hoa quế bên vườn phía Tây nở rồi, hoa quýt bên vườn phía đông đang vào mùa. Đợi lát bớt nóng đưa Thiên Thiên đi xem một vòng, khi nào ăn cơm thì quay về là được."

" Dạ." Cố Thừa Diệu gật đầu, kéo tay Diêu Hữu Thiên: " Bà nội cũng nghỉ ngơi đi, con đưa cô ấy đi tham quan một vòng."

" Đi sớm về sớm." Uông Tú Nga nhìn hai người tay trong tay, không biết hài lòng đến mức nào.

Nhìn điệu bộ này chắc tình cảm cũng không tồi, ngày bà được bế chắt cũng gần tới rồi.

Diêu Hữu Thiên ngay lúc Cố Thừa Diệu nắm tay nhất thời cứng người.

Nhưng nghĩ lại đây chỉ là Cố Thừa Diệu đang diễn kịch trước mặt Uông Tú Nga, cô tự thả lỏng chính mình.

Chỉ là diễn kịch mà thôi, đừng quá chú ý, nắm tay thì có gì đâu?

Diêu Hữu Thiên nghĩ như vậy nhưng vẫn không sao dời được sự chú ý trên bàn tay của Cố Thừa Diệu.

Rắn chắc, mạnh mẽ, ấm áp.

Đem bàn tay cô nắm nhẹ, nhiệt độ ấy truyền từ ngón tay đến tận sâu trong tim cô.

Cô cảm nhận rất rõ, lòng bàn tay mình toát ra lớp mồ hôi mỏng.

Trời quá nóng, cô tự nói với mình điều ấy.

Ánh nhìn nơi khóe mắt vô thức mà đặt trên người Cố Thừa Diệu.

Anh hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của cô, yên lặng dắt tay cô rời khỏi phòng của Uông Tú Nga.

..................

Tứ hợp viện* của nhà họ Cố rất lớn. Dọc hai bên hành lang đều là kiến trúc kiểu Trung mang đầy hương sắc cổ điển.

*Tứ Hợp Viện: tức là dạng kiến trúc nhà kiểu cổ của Trung Quốc thời xưa, từ cửa bước vào sẽ thấy hai bên phải, trái trước mặt đều là những gian nhà nhỏ. Được chia làm 4 gian: Gian chính là gian nhà ngay trước mặt, hai gian hai bên là gian phía Tây và gian phía Đông, đằng sau gian nhà chính là một gian nữa gọi là gian sau, tổ hợp theo hình chữ U. Bạn nào muốn tìm hiểu rõ hơn thì lên Google nhé.

Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàn -Thiện Tâm NguyệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ