Chap 47

230 16 8
                                    

Người chọn ra đi đó là khi không còn cảm nhận được dư vị ngọt ngào khi ở bên cạnh người mà mình đã từng nói lời yêu nữa. Hạnh phúc đã từng có ấy nó đã đi đâu mất, chỉ để lại trong lòng những khoảng trống khó có thể lấp đầy.

Người chọn ra đi, cũng không hẳn là có thể vứt bỏ hết mọi điều, sẽ chẳng thể nào có thể rũ bỏ như chưa có chuyện gì mà sẽ vẫn dành cho nhau sự trân trọng, trân trọng quãng thời gian đã ở bên cạnh nhau.

Còn người ở lại thì sao đây, người ở lại là người đón nhận lời chia tay bất ngờ nhất bởi vẫn cứ nghĩ tình yêu mà mình đang có đâu dễ dàng mất đi như vậy được. Nhưng cuộc sống vốn có những điều dù chúng ta không muốn nó cũng xảy ra, và điều mà chúng ta cần làm, đó là nếu không thể níu giữ nhau để cùng nhau vượt qua và đi tiếp, thì đành chấp nhận làm theo mong muốn của người kia mà thôi.

Người ở lại trong lòng chất chứa những nỗi buồn bởi vẫn còn yêu nhiều lắm. Người ở lại sẽ là người bị ký ức cũ làm phiền nhiều nhất bởi chính bản thân mình vẫn muốn lưu giữ bởi ngày xưa dù đã trôi qua nhưng đẹp biết bao.

Người ở lại và người ra đi, cả hai đều từng góp mặt trong một cuộc tình với những nốt nhạc thăng trầm, với những buồn vui xen lẫn. Chỉ khác giờ đây cả hai sẽ góp mặt trong cuộc tình khác, khi con tim bình ổn trở lại với một người khác mà thôi.

Người ở lại và người ra đi, cả hai đều là người đặt dấu chấm hết cho cuộc tình mà mình đang trải qua ấy, bằng sự tự nguyện giống như ngày xưa lúc mới đến với nhau.

Người ở lại và người ra đi, chẳng ai có thể đong đếm nỗi đau trong trái tim mình đang âm ỉ, bởi dù là yêu nhau trong một thời gian dài hay trong khoảnh khắc ngắn ngủi thì cả hai cũng đã từng coi nhau là cả thế giới mà mình có.

Người ở lại và người ra đi, cả hai giờ đây chẳng còn cần nhau nữa, chẳng còn có mối liên hệ nào nữa, có buồn cũng không còn có thể đến bên, có muốn khóc cũng không còn có thể dựa vào bờ vai, có muốn người trò chuyện cùng cũng chỉ có thể ngậm ngùi trong im lặng.

Từ Lộ lặng lẽ ngồi một mình trong căn phòng vắng lạnh, có những nỗi buồn vây lấy, chỉ cần chạm nhẹ thì trái tim yếu đuối lúc này có thể vỡ vụn, nát bương từng mảnh nhỏ. Cái cảm giác cô đơn lẻ loi không một ai bên cạnh thật đáng sợ, vẫn cái dáng ngồi co ro đến đáng thương này, bóng đêm bao phủ lại thấy mình quá cô độc.

Có một sự mong ngóng rất lớn trong cô lúc này, Vịnh San bỏ đi đâu không biết, mà đến giờ vẫn chưa thấy về, cô không muốn ngồi đây chờ chị trong vô vọng nữa, cô quày quả rời khỏi nhà tìm chị dưới trời khuya, màng sương rơi lạnh giá.

Cô chẳng biết rằng chị đi đâu để mà tìm, điện thoại chị gọi không được, cô cứ đi khắp trong thành phố này khi nào tìm gặp chị mới thôi. Càng về khuya đường càng vắng, không có một ai trên đường, cô không sợ cho bản thân mình mà cô lo cho an toàn của chị nhiều hơn. Cô chẳng thấy bóng hình quen thuộc, thì lúc này nỗi sợ trong cô nhiều thêm một chút. Có lẽ khi yêu thật lòng một ai đó thì nỗi sợ mất người mình yêu là nỗi đau đớn vô cùng tận.

TÌNH YÊU DUY NHẤTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ