Chương 30
Ngải Đông Đông kinh hoàng bật dậy, nó chưa kịp gào lên thì đã bị người nọ bịt mồm lại, cả phòng đều đã ngủ, đèn hành lang cũng tắt, xung quanh tối đen như mực không biết đâu với đâu. Nó sợ toát mồ hôi thì nghe người kia ghé tai nó nói khẽ: “Mày im mồm thì tao tha, gào lên thì mày biết tay, nghe chưa?”
Đối phương nói bằng giọng thì thào nên nó không nhận ra được ai. Ngải Đông Đông chưa bao giờ gặp chuyện này nên nó sợ lắm, nó vội vàng gật đầu. Bàn tay bưng miệng nó liền thả ra, Ngải Đông Đông đang định gào lên nhưng do dự một chút nó lại im, trong bóng đêm tĩnh lặng tai nó nghe rất rõ tiếng sột soạt của chăn gối, rồi lại im ắng. Nó ngồi mở mắt trừng trừng nhìn vào bóng tối, lưng ướt đẫm.
Tối thế này dù nó gọi mọi người dậy thì kẻ kia cũng đã về giường rồi, biết là ai mà bắt, hơn nữa chuyện này làm lớn cũng chẳng hay hớm gì.
Nhưng mà nó không ngủ được nữa, nó đứng dậy mặc quần áo vào rồi quấn chăn ngồi dựa vào tường.
Đến chừng hơn năm giờ sáng, đèn hành lang bật lên chiếu vào trong buồng Ngải Đông Đông mới nhìn khắp một lượt từng giường ngủ, cố đoán xem kẻ quấy rối nó là ai.
Nhưng nó nhìn mãi nhìn mãi, ai cũng thấy hình như phải hình như không, người ở đây có người nó khá quen nhưng đa phần nó còn không nhớ mặt. Trời bắt đầu sáng, có người lục tục dậy rửa mặt nó mới thiu thiu ngủ.
Lúc sau thì Khải Tử lay nó dậy, nó dụi mắt nghe Khải Tử hỏi: “Sao lại ngồi ngủ thế này, không lạnh à?”
Ngải Đông Đông nhìn xung quanh, không nói gì. Khải Tử lại bảo: “Mày ngủ thêm một lúc đi, chắc tí nữa anh Chu sang gọi mày đấy.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới nằm xuống, mơ mơ màng màng chìm lại vào giấc ngủ.
Nhưng nó không được ngủ lâu lắm, tự nó tỉnh giấc, lần này là vì cảm giác được bên cạnh có người nên nó mở mắt ra.
Ngải Đông Đông nín thở, siết chặt nắm tay chồm dậy, đang định ngoạc mồm chửi thì nhận ra người ngồi bên giường nó là Chu Cương.
“Mặt trời lên đỉnh con sào rồi vẫn ngủ à?”
“Cả đêm con không được ngủ, đêm qua có người quấy rối con.”
Chu Cương sửng sốt hỏi: “Ai?”
“Con không biết, lúc đó độ một, hai giờ, đèn tắt tối om có nhìn thấy gì đâu. Con sợ quá không dám kêu, thế là con thức đến sáng, ba trông này, mắt con có đỏ không?”
Nó nói rồi vạch mắt ra cho Chu Cương nhìn, Chu Cương không để ý mà hỏi tiếp: “Quấy rối thế nào, sờ soạng mày hay là…”
“Không, con tỉnh dậy kịp mà, lúc đấy nó dụi đầu vào cổ con.” Ngải Đông Đông đáp: “Nhưng mà vẫn sợ chết đi được, con bị ám ảnh rồi.”
Bấy giờ Chu Cương mới bật cười, gã nhìn nó bằng cặp mắt sáng quắc: “Xinh xẻo như chú mày mà cứ đâm đầu vào ổ sói, không phải chỉ chờ có thế à?”
Nghe thế Ngải Đông Đông ngồi bật dậy, hấp háy mắt nhìn lại Chu Cương, hỏi: “Ba thấy con xinh thật hả?”
Chu Cương sửng sốt, gã phì cười, nhìn chằm chằm Ngải Đông Đông làm nó hơi đỏ mặt. Gã thấy thái độ Ngải Đông Đông rất thú vị, cố tình ra vẻ bất cần đời nhưng mí mắt thỉnh thoảng lại hấp háy run, một tí ti ngượng ngùng cố hữu không che lấp được cái sự nhộn nhạo trong lòng nó, nó cứ như đang vô thức cám dỗ gã.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐAM MỸ]Gã Độc Thân Vàng Mười
LosoweTác giả: Công Tử Ca Tên gốc: 黄金单身汉 (Hoàng kim đan thân hán) Dịch: Quick Translator - QT đại lão gia Edit: Du Du (đã-trở-lại-và-đèo-bòng-như-xưa) Thể loại: đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu thụ. Tình trạng bản...