*Chuyến bay mang số hiệu HY!511 sắp khởi hành, mời hành khách tiến về phỉa cổng số 5 để lên máy bay*
Vậy là bạn đã may mắn lấy được suất học bổng toàn phần sang Canada để thực hiện ước mơ của mình, trong lòng bạn khi biết tin rất vui mừng hạnh phúc còn định rằng sẽ khoa với anh nhưng giờ cả hai đã còn gì nữa đâu.
Bạn kéo vali của mình trên tay cầm tấm vé đứng trước cổng khởi hành, bạn vẫn chần chừ mắt vẫn mong đợi chờ rằng anh sẽ tới để tiễn bạn đi.Nếu bây giờ anh tới bạn sẽ buông bỏ mà ôm thật chặt sẽ lại đấu tranh giành cứu vớt chuyện tình của cả hai mà bạn đã suy nghĩ nhiều rồi. Anh không tới.-Y/n lên đường bình an,là tôi đã làm tổn thương em rồi. Mong rằng em thành công.
Anh tới những chỉ đứng ở một góc khuất mà đưa mắt theo nhìn bạn, anh sợ rằng bạn sẽ ghét bỏ anh nên anh quyết định lùi bước để chúc cho bạn thực hiện ước mơ của mình. Cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng chẳng ai chịu mở lời vì cho rằng mối quan hệ này chỉ ở mức bạn tình để rồi người này nhường sự hạnh phúc cho người kia,khiến cả hai đau lòng mà rời xa nhau.
_Toronto-Canada/ 3 năm sau_
Bạn giờ đây đã là vũ công của một công ty lớn, tài năng cùng với công sức ngày đêm rèn luyện trau dồi của bạn mà bây giờ bạn như một ngôi sao sáng chói lóa. Bạn được đi lưu diễn ở khắp mọi nơi. Anh vẫn luôn dõi theo bạn, những show diễn của bạn anh đều biết và đã có nhiều lần anh nhớ bạn điên cuồng liền chẳng ngần ngại mà mua vé máy bay đi xem bạn diễn. Tất nhiên rằng bạn vẫn thể nào quên được anh, bạn luôn tự hỏi rằng
-Liệu anh ấy đã kết hôn hay chưa
- Anh đã có con chưa
- Có nên chúc phúc họ không
hay
-Anh có nhớ tới em không..Hàng trăm câu hỏi được đặt ra trong đầu bạn, vào thời gian đầu khi qua đây bạn vùi đầu vào tập luyện để mong có thể xóa bỏ bóng hình anh, nhưng vẫn không làm đc mà lại còn khiến bản thân kiệt sức.
-Y/n chúng ta có show diễn ở Nhật tại Học viện Năng khiếu.Tối mai chúng ta sẽ khỏi hành, và chắc em nên nghỉ ngơi ở Nhật một thời gian đi nhé
Gật đầu đáp nhẹ chị quản lí, rồi lại thở dài quay lại trường lỡ như sẽ gặp lại anh sẽ lại một lần nữa mà đau lòng.
-Ôi trời, người ta giờ đã có gia đình, không được không được
Tự nói với bản thân như một lời nhắc nhở, bạn vội soạn hành lí để khởi hành sớm vào ngày mai.Bạn buông xuôi chẳng dám nghĩ tới nữa, chuyện gì tới thù cũng tới chỉ cần làm lơ bỏ qua thôi. Hôm sau đúng giờ chị quản lí đã nhanh chóng đến đón bạn tới sân bay, sau chuỗi giờ dài đằng đẳng trên máy bay thì bạn đã có mặt tại quê hương của mình.
Thời tiết vào đông ở Nhật đúng là khó chịu thật khiến người khác phải rùng mình chẳng muốn làm gì ngoài trùm chăn bông mà. Đợi khoảng một lúc thì có xe của học viện đến đón. Tâm trạng bạn bây giờ phải nói là hồi hộp lo sợ, không phải vì buổi biểu diễn mà là vì anh. Mảy may suy nghĩ thì đã tới nơi, có thầy hiệu trưởng đứng đó và cả-Suna Rintarou
- Sao đấy em quen vị giáo sư đó à ?
-À dạ đã từng dạy em thôi ạĐáp lại chị quản lí, rồi vội đưa mắt nhìn anh. Anh đang chăm chú nhìn vào điện thoại,có vẻ anh gầy hơn nhưng khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi vẫn đẹp trai nghiêm túc như hồi đó. Chợt bừng lên bạn đưa tay xoay xoay mặt mình tự thầm trong đầu là anh đã có vợ, có gia đình không được như vậy là tiểu tam không được. Xe dừng ngay trước, bạn bước xuống ánh mắt của bạn và anh vô tình rơi vào nhau, cả hai nhìn nhau hồi lâu tới khi anh mĩm cười gật đầu thay cho lời chào thì bạn mới giật mình chào lại. Hiệu trưởng niềm nỡ bắt tay khen ngợi bạn và đưa bạn và chị quản lí đi xung quanh và xem trước hội trường sân khấu biểu diễn.