chap 5 (end).

1.2K 113 9
                                    

Cảm giác như chiếc chuông cửa nhà Yoshinori đã sắp bị So Junghwan nhấn đến hư rồi. Cả ngày hôm nay cậu như thể người mất hồn, làm việc gì cũng không xong. Tan làm liền chạy đến chỗ này, như người điên hoảng loạn tìm kiếm dáng hình ai kia.

"Cậu tìm ai thế? Tôi là chủ cho thuê căn hộ này."

Giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi vang lên từ phía sau, So Junghwan liền quay lại, viền mắt hiện lên một tầng đỏ au.

"Cháu tìm người thuê căn hộ này, tên Yoshinori, cô có biết bây giờ anh ấy đang ở đâu không?"

"À! Cậu ấy đã dọn đi từ mấy ngày trước rồi, giờ căn hộ này đang trống."

"Dạ..."

Sau khi người phụ nữa kia rời đi, thân thể Junghwan vô lực trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo, ánh mắt nhìn lên trần nhà tối đen lại, trống rỗng thê lương.

Những tưởng rằng sau từng ấy năm lạc bước cậu đã có thể nắm chặt lấy tay người ấy, có thể đường đường chính chính ở cùng một chỗ với người ấy.

Thế nhưng mà...

Thế nhưng mà mọi chuyện diễn ra, tựa hồ như một thứ ảo mộng chẳng hề tồn tại.

Dáng hình đó, gương mặt đó, giọng nói đó chân thật đến như thế, cơ mà So Junghwan lại thêm một lần nữa để vụt mất chúng.

Khóe mắt cậu cay xè, nước mắt cứ thế đua nhau rơi lã chã từng hàng. Mặn đắng ấy từng chút thấm đẫm, dày vò vết thương đang còn rỉ máu nơi trái tim.

~~~~~
Cuộc họp bắt đầu, So Junghwan vẫn ngồi dơ ra, bần thần như người trên mây. Kể từ sau cái ngày Yoshinori đột nhiên biến mất, Junghwan cũng dần trở nên lãnh đạm với tất cả mọi thứ.

Cuộc sống chỉ xoay vòng với những việc thường ngày, đến công ty hoàn thành xong công việc rồi trở về nhà. Số câu cậu nói ra trong một ngày cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì thế hiệu suất công việc không tránh khỏi cũng bị ảnh hưởng đáng kể.

"Này! So Junghwan! Anh ổn không đấy?"

Người đồng nghiệp bên cạnh thấy trưởng phòng So cứ mãi bất động như thế, liền lay lay vai cậu.

"A! Tôi không sao."

"Tập trung đi, anh cứ như vậy chẳng giống So Junghwan mà tôi biết chút nào."

"..."

Junghwan không đáp lại, chỉ thầm thở dài một cái. Cậu ghét những lúc bản thân tệ hại thế này, nhưng lại chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi những thứ cảm xúc u tối cứ mãi quẩn quanh.

"Phó giám đốc của công ty chúng ta vừa mới nhận chức, từ hôm nay báo cáo công việc của các trưởng phòng đều sẽ được anh ấy thông qua trước. Mọi người nhớ chú ý công việc. Cuộc họp kết thúc ở đây."

Hất một ngụm nước lạnh lên mặt để lấy lại tỉnh táo, So Junghwan nhìn vào hình ảnh chính mình phản chiếu trên tấm gương, không ngăn được mà khẽ rùng mình. Tóc mái dích bết lại vì ướt, gò má cũng hốc hác hơn bình thường, cùng quầng mắt thâm đen u ám, bộ dạng thê thảm chẳng hề quen thuộc.

[Shortfic]{YoshiHwan} Some SweetNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ