"Đã có anh trai cô thương yêu, cần gì phải chịu vất vả như này."
"Bạn biết không?" Kim Taehyung tùy ý hỏi Kim Jisoo .
Kim Jisoo không chút do dự trả lời: "Văn phòng đoàn phòng 308 tầng ba tòa nhà hành chính."
Trước đó khi chuẩn bị thi vòng đầu, cô đã tìm hiểu kỹ về các tòa nhà hành chính trong trường học.
Park Jimin nhíu mày: "Rất tốt, Kim tổng của chúng tôi đã mở lời, chúc mừng bạn đỗ phỏng vấn."
Lời vừa nói ra, Son Yonghae lập tức biến sắc: "Hội sinh viên mấy anh tuyển người như vậy à? Năng lực của cậu ta rõ ràng không bằng tôi."
"Bạn học, không thể nói như vậy được." Sắc mặt Park Jimin có chút khó xử: "Bạn học Kim Jisoo mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng sau khi vào hội có thể từ từ học thêm, không ai trời sinh cái gì cũng biết."
"Tôi không phục." Son Yonghae tức giận nói: "Vì câu hỏi vớ vẩn này mà cho tôi trượt, nhất định là tổn thất lớn đối với hội sinh viên các anh."
Ánh mắt Kim Taehyung hơi lạnh, giọng nói trầm xuống: "Không phục?"
"Đương nhiên không phục, loại câu hỏi này, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có."
Kim Taehyung cười nhạt: "Vậy dùng cách thức của cậu, thử một lần nữa."
Son Yonghae nắm chặt tay: "Tới đi."
Trong lòng Kim Jisoo có chút thấp thỏm, nhưng Kim Taehyung liếc cô một cái, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo ý tứ trấn an của anh giúp Kim Jisoo thoáng ổn định lại trái tim.
Chỉ thấy anh chậm rãi mở miệng: "Mời nói một chút lý do tôi không nên nhận cậu, tùy ý nói, ít nhất ba lý do trở lên."
Kim Taehyung vừa dứt lời, Son Yonghae lập tức tràn đầy tự tin nói: "Đầu tiên, cấp ba tôi từng là chủ tịch hội học sinh, tôi có kinh nghiệm nhậm chức; thứ hai, đầu óc tôi linh hoạt, năng lực mạnh mẽ, thường xuyên có nhiều idea mới lạ; thứ ba..." Cậu ta dừng một chút, nói: "Ôi chao, dù sao không có tôi là tổn thất của các người đó! Cứ vậy đi."
Sau khi nói xong còn đắc ý nhìn Kim Jisoo , giống như có thể nắm vững thắng lợi trong tay.
Nhưng Park Jimin bất đắc dĩ lắc đầu: "Bạn học Son, đừng trách Kim tổng của chúng tôi không cho cậu cơ hội, lần này là chính cậu không nắm được."
Son Yonghae ngẩn người: "Anh có ý gì?"
"Câu hỏi của Kim tổng là, nói một chút lý do tôi không nên nhận câu." Park Jimin cười nói: "Cậu vừa vặn trả lời ngược lại."
"Anh cái này... cái này rõ ràng cố ý gây khó dễ!" Son Yonghae gào lên: "Nào có ai đưa ra câu hỏi kiểu này."
"Tại sao tôi phải gây khó dễ cho cậu, tôi biết cậu à?"
"Tôi..."
Kim Taehyung thuận miệng hỏi lại, Son Yonghae không phản bác được.
Kim Taehyung không nhanh không chậm, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã nói: "Biết nhận thức được thiếu sót của bản thân mình, mới có thể phát triển, những ban khác thế nào tôi mặc kệ, nhưng Ban Chương trình cần người có khả năng làm việc ở hiện trường, không cần loại "Chủ tịch" nói hay hơn hát coi trời bằng vung."
BẠN ĐANG ĐỌC
[3012•0301] . ʋ ʂσσ. ♪ ƚιểυ ôɳ ɳԋυ ♪ 🍇
FanfictionGiới thiệu Người người đều nói, hotboy của trường đại học S Kim Taehyung cao ngạo lạnh lùng, ổn trọng tự tin, nói chuyện với nữ sinh chưa bao giờ vượt quá ba câu. Chỉ có Kim Jisoo biết, năm đó Kim Taehyung ôm cô thế nào, dưới cây ngô đồng trước cửa...