ĐƯƠNG ĐẠI LUẬT SƯ NGỘ ĐÁO TIỂU MAO TẶC
(Khi đại luật sự gặp phải tên trộm vặt)
Chương 7
Edit: Mimi
Beta: DLinh
*****
"Bạch Tuyết! Bạch Tuyết!"
Thanh âm tràn đầy lo lắng của Triệu Cách Phi quanh quẩn khắp hành lang. Một số bệnh nhân chằm chằm quan sát anh, đồng thời phát ra những tiếng có phần bất mãn. Triệu Cách Phi cũng không thèm bận tâm, trực tiếp xông vào phòng khám bệnh: "Bạch Tuyết thế nào?"
"Nha, anh tới rồi." Vị bác sĩ đang cúi đầu trộn thuốc bỗng chốc ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười ấm áp khiến người ta vui vẻ như cây khô đón gió mùa xuân: "Bên kia. Vừa tiêm một mũi, hẳn là không việc gì đâu."
"Bạch Tuyết ngoan, em sao rồi!" Triệu Cách Phi bật ra một tiếng gào thét đầy bi thiết hoàn toàn không ăn nhập với khí chất thành thục của chính mình. Kế đó, một quả cầu tuyết nho nhỏ ở bên cạnh tựa hồ nũng nịu mà "Gâu gâu" hai tiếng, rồi nhảy thẳng vào ngực anh.
"Ha ha, vẫn còn rất có tinh thần." Vị bác sĩ mặc áo blu trắng thanh khiết không nhiễm bụi trần, vừa vươn tay đỡ gọng kính trên mắt vừa đi tới, dùng thanh âm nhu hòa nói: "Tối qua còn uể oái lắm, sáng nay ngay cả đứng cũng lười. Tôi nghĩ là do không cẩn thận ăn phải thứ kém sạch sẽ nên mới bị tiêu chảy."
"Này, có cậu trông coi sao còn có thể ăn phải thứ không sạch sẽ?" Triệu Cách Phi đau lòng xoa đầu Bạch Tuyết, giọng nói có phần bất mãn cùng trách cứ. Vị bác sĩ kia thế nhưng cũng không tức giận, chỉ loáng thoáng áy náy mỉm cười: "Thực thực xin lỗi. Có lẽ hôm qua mang nó đi khám bệnh, vào lúc tôi không chú ý mấy bạn nhỏ đã cho nó ăn. Không có cách nào, Bạch Tuyết đáng yêu như vậy, ai thấy cũng đều thích nha."
Câu nói cuối cùng nhẹ nhàng mà chọt trúng hồng tâm. Triệu Cách Phi vô cùng hưởng thụ nở một nụ cười đắc ý, sủng nịch hôn hôn cái đầu của bảo bối trong ngực, sau đó mới thả nó xuống. Bạch Tuyết biếng nhác duỗi thắt lưng rồi chui vào ổ ngủ tiếp.
"Bất kể thế nào cũng phải cảm ơn cậu." Triệu Cách Phi dựng thẳng sống lưng: "Tôi quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc nó. Hơn nửa năm nay, gần như hoàn toàn phó mặc Bạch Tuyết ở đây, cậu lại bận như thế, xem ra đã mang lại cho cậu không ít phiền hà."
"Còn khách khí với tôi làm gì." Vị bác sĩ nọ ôn nhu cười cười, nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Cách Phi: "Hơn nữa, tôi vốn rất thích động vật, công việc hàng ngày cũng là giao tiếp với bọn nó, không có gì phiền toái cả. Nhưng mà, Cách Phi à," Thần sắc bất chợt nghiêm túc hẳn lên, bác sĩ nói: "Anh cứ lấy Bạch Tuyết ra làm lá chắn cũng không phải biện pháp hay. Mấy cô gái kia mà điên lên, khó lòng đảm bảo sẽ không truy hỏi cặn kẽ. Ngộ nhỡ các cô ấy biết được tâm can bảo bối Bạch Tuyết ở trong lòng anh chỉ một con chó..."
"Cậu muốn nói cái gì?" Triệu Cách Phi đột nhiên cảnh giác, lẩn lẩn ra sau theo bản năng.
Nếu người bên ngoài nhìn vào, có lẽ sẽ không hiểu Triệu Cách Phi đang muốn lẩn trốn cái gì. Nhưng mà, một khi trông thấy vị bác sĩ điềm đạm nho nhã mỉm cười nọ bỗng chốc trở nên giảo hoạt gian tà, cứ từng bước tiến lên theo động tác của Triệu Cách Phi, đại khái liền hiểu được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam/HOÀN] Đương đại luật sư ngộ đáo tiểu mao tặc - Thanh Hưởng
عاطفيةĐƯƠNG ĐẠI LUẬT SƯ NGỘ ĐÁO TIỂU MAO TẶC (Khi đại luật sư gặp phải tên trộm vặt) Tác giả: Thanh Hưởng Thể loại: Đam mỹ Giới thiệu: Hiện đại, đô thị tình duyên, ngốc manh thụ, tinh anh công, oan gia, hài hước, điền văn, có H, 1×1, HE Nhân vật chính: Tr...