Viên Nhất Kỳ đặt tay lên trước ngực lấy lại bình tĩnh rồi thở ra một hơi, cậu nhìn người vừa kéo mình lại.
- Cảm ơn chị, Trương Hân.
Trương Hân lúc này đã cởi bỏ mũ quan, dáng vẻ nghiêm túc lúc đi câu hồn cũng đã biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ thân thiện khi nhìn thấy Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao.
- Sao hai đứa lại đến đây? Có việc gì sao?
Viên Nhất Kỳ vừa định lên tiếng thì đã nghe tiếng Hứa Dương Ngọc Trác bên trong nhà vọng ra:
- Mấy đứa ngoan ngoãn mà ở trong nhà đi, đừng có hòng mở cửa chạy ra ngoài chơi rồi chọc phá quan binh. Còn một lần nữa đừng trách ta với A Hân đem bốn đứa cho Diêm Vương trị tội.
Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao đột nhiên cảm thấy rùng mình. Mấy tên tiểu quỷ này sao lại quậy tới như vậy. Thậm chí càng lớn càng quậy, hai nghìn năm trước lúc còn chưa nhận thức ai cũng không quậy đến mức này.
Trương Hân nhìn sắc mặt của hai người trước mặt rồi khẽ bật cười:
- Haha, không phải là hai người sợ bốn đứa nhỏ chứ? Mau vào trong rồi nói chuyện.
Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao một cái rồi bước theo Trương Hân vào trong nhà. Đi qua sân liền tới nhà chính. Trương Hân đã rẽ sang nhà phụ để lấy trà, hai người bước vào nhà chính.
Viên Nhất Kỳ vừa bước vào cửa thì bốn bóng đen vụt tới, hai bóng đen thì ôm chầm lấy hai tay, hai bóng đen còn lại dùng dây cột lấy hai cổ chân cậu lại. Viên Nhất Kỳ bị bốn tiểu quỷ làm cho đứng bất động giữa nhà. Thẩm Mộng Dao đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười.
Đứa nhỏ ôm tay phải của Viên Nhất Kỳ lên tiếng:
- Viên cửu cửu, sao người lâu rồi không đến thăm chúng ta? Cửu cửu có quà cho bốn đứa con không?
Đứa nhỏ bên trái cũng lên tiếng:
- Tam tỷ hỏi đúng rồi a, cửu cửu có đem quà cho tụi con không?
- Tứ muội à, nhìn cửu cửu hai tay không thế này, rõ ràng là không có đem quà cho chúng ta rồi.
Đứa trẻ có vẻ là lão đại bỗng lên tiếng đáp lại rồi sau đó quay sang bên cạnh hỏi đứa nhỏ đang cầm dây.
- Nhị muội, bây giờ chúng ta làm sao với cửu cửu đây?
Đứa nhỏ còn lại cười mấy tiếng rồi nói:
- Chúng ta trói cửu cửu lại rồi kéo ra ngoài chơi thôi a.
Viên Nhất Kỳ nuốt nước bọt.
- Ta … ta bận a. Cho nên hôm nay mới đến thăm mấy đứa đây này. Quà… ta chỉ là quên mang theo, ngày mai ta lại đem sang có được không?
Viên Nhất Kỳ vừa dứt lời thì đứa nhỏ được gọi là tứ muội liền giật lấy lệnh bài trên hông Viên Nhất Kỳ rồi chạy đi, chạy được hai bước liền quay lại le lưỡi cười nói:
- Cửu cửu giỏi thì đuổi theo ta lấy lại đi.
Viên Nhất Kỳ vội dùng sức thoát khỏi tay lão tam rồi đuổi theo, mấy đứa nhỏ còn lại cũng nối đuôi chạy theo cản đường Viên Nhất Kỳ.Chẳng mấy chốc căn phòng rộng lớn liền lộn xộn lên vì màn đuổi bắt của năm người.
Thẩm Mộng Dao đứng ở cửa trông vào thật sự chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Cũng không ai biết được những lúc Viên Nhất Kỳ va phải chỗ này chỗ kia khi đuổi theo mấy tiểu quỷ thì trên trán Thẩm Mộng Dao xuất hiện mấy cái nhíu mày.
Lúc này căn phòng to lớn thật sự như một đống hỗn độn, bình hoa bị vỡ, ghế bị ngã, vật dụng đều ngã không ít. Hứa Dương Ngọc Trác từ sau nhà đi lên, trông thấy cảnh tượng này liền nổi cơn giận lên, cô gằn giọng.
- Dừng lại! Bốn đứa biến khỏi đây ngay cho ta.
Bốn đứa nhỏ nghe tiếng Hứa Dương Ngọc Trác liền vụt một cái liền biến mất. Lệnh bài cũng được quăng lại trước mặt Viên Nhất Kỳ. Cậu nhanh tay bắt lấy lệnh bài rồi thở ra một hơi.
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Viên Nhất Kỳ rồi hừ một tiếng. Cô nhìn Thẩm Mộng Dao rồi mỉm cười nói:
- Mau lại đây ngồi, đừng đứng đó nữa Dao Dao.
Thẩm Mộng Dao lúc này mới nở nụ cười chào Hứa Dương Ngọc Trác.
- Dương tỷ, vất vả rồi a.
Hứa Dương Ngọc Trác vui vẻ cầm tay Thẩm Mộng Dao lại ghế ngồi, tiện thể đá chân Viên Nhất Kỳ đang đứng gần đó.
- Em cũng mau ngồi đi, chỉ biết quậy phá chung tụi nhỏ.
Viên Nhất Kỳ oan ức muốn nói lại thôi, ngoan ngoãn ngồi xuống kế bên Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao cũng không nhìn Viên Nhất Kỳ, chỉ nhìn Dương tỷ rồi nói:
- Chị không dọn dẹp lại sao? Hay để em phụ một tay.
Hứa Dương Ngọc Trác khẽ cười.
- Không sao, chút nữa để Trương Hân dọn dẹp là được.
Thẩm Mộng Dao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ngay lúc đó Trương Hân cũng từ ngoài đi vào, trên tay cầm theo bình trà cùng mấy chung trà.
Trương Hân rót trà ra bốn chung trà rồi lại nhìn xung quanh, khẽ tặc lưỡi rồi ngồi xuống kế Hứa Dương Ngọc Trác.
- Bốn đứa nhỏ lại quậy sao?
Hứa Dương Ngọc Trác vừa liếc mắt qua Viên Nhất Kỳ vừa nói:
- Năm đứa.
Trương Hân nhìn Viên Nhất Kỳ rồi khẽ cười. Cô tự khắc cũng hiểu, vì đây cũng không phải lần đầu tiên Viên Nhất Kỳ bị mấy đứa nhỏ ùa vào chọc rồi hoảng loạn lên theo. Chỉ là hai nghìn năm cũng qua rồi mà có một số chuyện vẫn không tiến triển hơn hai nghìn năm trước. Ví dụ như hai người đang ngồi trước mặt cô.
Viên Nhất Kỳ uống chung trà rồi lên tiếng trước:
- Chuyện là Ngô Hoàng kêu em đến đây xem hai người có gặp khó khăn gì với bốn đứa nhỏ không, nếu có thì nói một tiếng.
Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác nhìn nhau rồi không hẹn cùng nhau mà nở nụ cười. Hứa Dương Ngọc Trác nói:
- Cũng không có việc gì khó, chỉ là càng lớn thì chúng càng khôn ra, khó bắt lại nếu chúng muốn quậy thôi. Nhưng quậy xong vẫn ngoan ngoãn nghe lời hai chúng ta, không có vấn đề gì đáng lo ngại lắm.
Viên Nhất Kỳ lại đột nhiên hỏi lại:
- Thế hai người có bị ảnh hưởng không? Chúng sẽ không nghe lén hai người…
Thẩm Mộng Dao ngồi bên cạnh khẽ hắng giọng, cầm lấy chung trà uống. Hai người đối diện liền bất giác đỏ mặt. Hứa Dương Ngọc Trác cầm chung trà quăng về phía Viên Nhất Kỳ.
- Em nói năng cẩn thận một chút.
Viên Nhất Kỳ đỡ chung trà đã bay tới sát mặt mình, cậu lại đặt lên bàn, khẽ gãi đầu. Nói thêm chút việc về mấy linh hồn dạo này được đưa về địa phủ vẫn chưa xét xử thì Thẩm Mộng Dao và Viên nhất Kỳ cũng rời khỏi nhà Hắc Bạch Vô Thường.
Hai nghìn năm trước, trong một lần Ngô Triết Hàm dẫn theo cậu, Thẩm Mộng Dao và Hân Dương cùng đi lên nhân gian thu phục một nhóm linh hồn trốn khỏi địa phủ thì gặp một linh hồn đã hóa ác quỷ đang nuốt hồn phách của bốn đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.
Ngô Triết Hàm nhanh chóng thu phục tên ác quỷ đó, nhưng chỉ lấy lại được chút hồn phách còn xót lại của bốn đứa trẻ sơ sinh.
Hồn phách không đủ, khó mà nhập xác. Bất đắc dĩ, Ngô Triết Hàm đành dùng phép thuật khiến bốn hồn phách vốn không nguyên vẹn trở thành bốn tiểu quỷ rồi lại cho nhập vào cơ thể trước đó, dùng phong ấn lên người bốn tiểu quỷ rồi đem về địa phủ canh chừng.
Trương Hân cùng Hứa Dương Ngọc Trác động lòng, cảm thấy bốn đứa nhỏ dáng vẻ đáng yêu nên xin được nhận nuôi. Ngô Triết Hàm đã phong ấn cẩn thận nên cũng cảm thấy không sao, liền chấp thuận cho Hân Dương.
Bốn trẻ nhanh chóng lớn lên, cũng không hại ai, chỉ là luyện được chút phép thuật nhỏ liền chạy đi hết nơi này đến nơi khác ở địa phủ chọc ghẹo quan binh âm sai lúc Hân Dương lên trần gian câu hồn. Hơn cả là rất thích bám theo Viên Nhất Kỳ chọc ghẹo.
Ở chốn âm phủ này không ai không biết võ phán quan Viên Nhất Kỳ là “đệ đệ” thân thiết của Bạch Vô Thường Hứa Dương Ngọc Trác. Bởi vậy mà bốn tiểu quỷ biết mình có một vị cửu cửu thì mỗi lần gặp đều bám theo không rời.
Thật may mắn vì bốn tiểu quỷ vẫn biết nghe lời Hân Dương, chúng thật sự xem hai người là ba mẹ của mình.
Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao trở về. Viên Nhất Kỳ đi qua hết ngọn đuốc này đến ngọn đuốc khác cuối cùng thì đứng lại, cậu gọi Thẩm Mộng Dao.
- Dao Dao.
Thẩm Mộng Dao nghe Viên Nhất Kỳ gọi hai tiếng “Dao Dao” thì đứng lại, cô quay đầu lại. Viên Nhất Kỳ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộng Dao, lên tiếng:
- Em có chuyện …
- Vẫn nên gọi là Thẩm Mộng Dao đi. Có chuyện gì sao?
Viên Nhất Kỳ không che nổi ánh mắt mất mát của mình. Cậu cố gượng một nụ cười, khẽ nói:
- Em hình như để quên đồ ở nhà Hân Dương rồi. Em quay lại lấy, tạm biệt.
Nói rồi cậu quay lưng lại cắm đầu chạy đi. Hai bàn tay cậu nắm lại thành quyền, răng cắn chặt lại cố nén cảm giác muốn khóc của mình. Đã hơn ba nghìn năm, thế nhưng vẫn chỉ là cậu ảo tưởng hay sao?
Viên Nhất Kỳ chạy một lúc thì dừng lại, cậu thở dốc rồi dùng phép thuật. Một binh lính đứng đằng xa đột nhiên thấy Viên Nhất Kỳ rồi lại không thấy đâu. Hắn dụi mắt một cái rồi nhìn lại, không thấy ai.
Viên Nhất Kỳ lên trần gian. Cậu vào quán rượu, mua một vò rượu rồi đi vào cánh rừng gần đó. Cậu leo lên một nhánh cây to rồi nằm xuống, vừa ngắm trăng vừa uống rượu. Không biết bao lâu trôi qua.
Ánh trăng sáng rực, cong tròn như một lưỡi liềm. Với một người đang đắm chìm trong cơn say rượu thì không khống chế nổi kí ức, từng mảng chuyện cũ quay về như con dao đâm thẳng vào trái tim cậu.
Hơn ba nghìn năm trước, cậu và Thẩm Mộng Dao đã từng là người yêu của nhau.
Thẩm gia ba đời làm quan, Thẩm Mộng Dao là đại tiểu thư của Thẩm gia, là con gái của người vợ cả chẳng may mất sớm của Thẩm lão gia. Cô tính tình ôn nhu, thông minh, tài giỏi nhưng sức khỏe bẩm sinh không tốt. Có lẽ vì sức khỏe không tốt nên Thẩm lão gia cũng không có ý định gả con gái đi quá sớm, tất cả người Thẩm gia đều hết lòng chăm sóc Thẩm Mộng Dao. Bởi vậy nên đã mười chín tuổi vẫn chưa định hôn ước cho cô.
Viên Nhất Kỳ nhỏ tuổi hơn Thẩm Mộng Dao, vốn là người nơi khác, tuy là nữ nhưng biết võ, văn hay chữ tốt. Bởi vì cha cậu nợ ân tình Thẩm gia mà khi được mời về phủ dạy học cho nhị thiếu gia, con trai của vợ sau Thẩm lão gia thì cậu liền lên đường.
![](https://img.wattpad.com/cover/288957849-288-k723893.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngàn Kiếp Không Phai (Nhiều CP) [SNH48]
FanficChuyện về những vị thần nơi âm phủ cùng với những câu chuyện của các CP. (Tất cả đều do mình tưởng tượng, không có ý xúc phạm xox cũng như các tôn giáo) CP chính: Thất Ngũ Chiết, Đới Mạc, Hắc Miêu... Một số nhân vật chính: Diêm Vương: Ngô Triết Hàm...