5

684 106 24
                                    

Bảo Hoàng đưa Kim Duyên trở về phòng trọ, cậu dìu cô ngồi xuống tấm đệm duy nhất trong phòng.

" Chị không sao chứ? " Cậu hỏi khi thấy Kim Duyên đang bần thần, ánh mắt không có tiêu cự.

Cô giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

" Em nói gì cơ? " Kim Duyên hỏi lại.

" Em hỏi chị có sao không? " Bảo Hoàng thở dài nhìn cô.

" Không. " Kim Duyên lắc đầu. " Chuyện lúc nãy thật cảm ơn em. "

" Đừng nói khách sáo thế. " Bảo Hoàng mỉm cười. " Chị ấy là ... chồng chị phải không? " Bảo Hoàng hỏi, cậu thận trọng quan sát biểu hiện trên gương mặt của Kim Duyên.

" Ừ, nhưng bọn chị đã ly hôn rồi. " Kim Duyên gượng cười.

" Do chị ấy không tốt ạ? " Bảo Hoàng tiếp tục.

" Không, là do chị không tốt. "

" Chị? Chị thì có gì không tốt chứ? Em thấy chị rất tốt. Còn cô gái kia thì thật hung dữ. " Bảo Hoàng phản đối.

" Nếu em gặp chị cách đây một tháng chắc chắn em sẽ thu lại câu nói vừa rồi. " Kim Duyên bật cười. " Khánh Vân, cô ấy là một người rất tốt, nhưng mà số cô ấy không may mắn mới lấy phải người như chị. "

Bảo Hoàng nhìn Kim Duyên khó hiểu. Thấy cô tự trách bản thân làm cậu đau lòng, nhưng mà cậu cũng không biết làm thế nào để an ủi cô, chỉ sợ nhiều lời lại vô tình động chạm vào vết thương của Kim Duyên. Cuối cùng Bảo Hoàng chọn cách im lặng. Cậu ngồi thêm một lúc nữa, khi xác định Kim Duyên đã ổn mới an tâm rời đi.

Sáng hôm sau, khi Kim Duyên tỉnh dậy thấy trong người thật khó chịu, đầu óc cô choáng váng, đau nhức. Hôm qua tình cờ gặp Khánh Vân, cô không nói không rằng trốn mất nửa buổi, chắc chắn ông chủ đã rất tức giận. Kim Duyên cần công việc này, cô phải kiếm tiền đủ để lo những ngày tháng sinh nở sau này. Vì vậy hôm nay bất luận có chuyện gì xảy ra, cô cũng nhất định phải đi làm.

Kim Duyên lê những bước chân nặng nề trên đường, cô cố gắng giữ thăng bằng để mình không ngã xuống. Cảnh vật trước mắt mờ dần, cô liên tục phải lắc đầu và chớp mắt để nhìn rõ hơn. Mới sáng sớm mà trên trán cô đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, tình trạng lúc này của Kim Duyên thật sự không ổn. Cô tự ý thức được điều này, nhưng nghĩ đến đứa con, cô lại tiếp tục gắng gượng bước tiếp.

Cuối cùng sau nửa giờ đồng hồ đi bộ, cô cũng đến được chợ cá. Không khí náo nhiệt của buổi sáng cùng với tiếng nói chuyện ồn ào làm đầu óc cô càng thêm choáng váng, đau nhức. Kim Duyên khẽ nhíu đôi mày khó chịu rồi nhanh chóng đến gian hàng của mình.

" Ông chủ. " cô nhìn người đàn ông to béo trước mặt. " Chuyện hôm qua tôi tự ý bỏ về thật là xin lỗi. " Kim Duyên lẽo đẽo theo sau người đàn ông khi mà ông ta tỏ ra chẳng quan tâm đến cô.

" Từ giờ cô không phải đến làm việc nữa. " người đàn ông thấy cô lải nhải sau lưng không chịu được liền quay lại nói.

" Không, tôi xin lỗi. Từ giờ tôi sẽ chăm chỉ làm việc hơn. Xin ông, tôi rất cần công việc này. " Kim Duyên níu lấy góc áo của ông ta, hai hốc mắt đã ngập nước.

[Vân Duyên] Cơ Hội Nào Dành Cho Hai Chúng Ta Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ