02

181 20 0
                                    

"Anh,

em mong anh đừng quên mất phần chân thực nhất của bản thân anh,

những phần chỉ thuộc về anh, chứ không thuộc về thế giới ngoài kia."


Park Seonghwa bảo rằng, chuyện quen nhau của hai người là chuyện mà con nít cấp hai cũng đoán được. Khi nghe anh Seonghwa nói như vậy, Yunho chỉ có thể cười như một đứa ngốc, bàn tay to lớn nhẹ nhàng siết lấy bàn tay nhỏ xíu của anh Hongjoong ở dưới gầm bàn. Yunho rất thích nắm tay. Nhưng từ sau khi quen anh Hongjoong thì cậu chỉ thích nắm tay anh thôi. Vì tay anh rất nhỏ, cậu có khi còn bao trọn được cà hai bàn tay của anh chỉ với một tay của cậu mà. Cũng nhờ vậy mà Yunho biết được anh Hongjoong có thói quen lướt ngón cái qua từng đốt ngón tay của Yunho để trấn an cậu mỗi khi cậu lo lắng về chuyện gì đó.

Nói chuyện giữa hai người thật sự dễ đoán là không sai, ít nhất là về phía của Yunho. Nói Yunho là một đứa đơn giản cũng được. Bởi vì mỗi khi cậu dành tâm tư cho một người, cả thế giới đều biết hết cả. Tình cảm của cậu thành thật và trong vắt như mặt hồ tháng Bảy. Đến mức Mingi còn phải bảo rằng cậu mà cứ để tim trên tay áo thế này thì không ổn đâu.

Nhưng cậu thích anh Hongjoong lắm, cậu không giấu nổi chính mình, càng không thể giấu thế giới này.

Mà trong hội anh em cây khế, lạ thay thằng út Jongho là đứa phát hiện ra đầu tiên.

"Anh, anh thích anh Hongjoong hả?"

Thằng nhóc tinh ranh kia hỏi cậu vào một ngày hai anh em trú mưa ở quán mì năm đồng ở cuối phố. Tiếng mưa rơi trên hiên nhà rất to, bởi vì trước khi vào đông, lúc nào cũng phải có mấy trận bão lớn thật lớn mới được; ấy vậy mà Yunho chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập một tiếng thật rõ ràng trong lồng ngực. Cậu lập tức thấy bản thân chẳng thể nào nuốt trôi bữa tối này được nữa rồi.

"Đúng không? Anh thích anh Hongjoong?" Jongho vừa không biết điều, vừa cứng đầu lập tức hỏi lại khi đối phương không chịu trả lời.

Sau khi bán sống bán chết nuốt xuống một ngụm trà thật to để trôi đi cái nghẹn ở cổ họng, Yunho quăng cho thằng út một cái liếc mắt sắc lẻm, "Mày cứ nói linh đi, Jongho."

Mà thằng nhỏ ở phía đối diện cậu lại mỉm cười thách thức, "Nếu anh không thích anh Hongjoong thì anh cứ nói vậy đi."

"Anh không có nói là anh không thích anh Hongjoong." Yunho đảo mắt đáp.

"Vậy tức là anh thích anh Hongjoong?" Jongho lý luận.

"Nói như vậy thì anh cũng thích mày á, Jongho." Cậu chán nản đáp lại thằng út.

"À— ừ nhỉ— thế thôi."

"Ừ, ăn cho xong đi, lát tạnh mưa thì về."

"Mà anh Yunho này..."

"Lại cái gì?"

"Anh đừng thích em nha. Em năn nỉ."

Mà không biết là ông trời muốn phơi bày tình cảm của Yunho cho tất cả mọi người, hay chỉ là một bước đi sai lầm của Yunho, mà em út Jongho được một màn chứng kiến kịch hay.

HoHong | "Anh ơi, về nhà đi."Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ