Uống say liền tỏ tình!

203 25 0
                                    

Uống say liền tỏ tình!

Chuyển ngữ: Truy Quang Giả

Buổi tối ăn lẩu, Nhậm Dận Bồng uống một chút rượu, anh đã có chút say, bước chân trở về phòng trở nên không vững, lung la lung lay, lảo đảo sắp ngã xuống đất, một đôi tay từ phía sau kéo lại, đôi tay này lớn hơn tay Nhậm Dận Bồng, đen hơn tay anh, đầu ngón tay thô ráp chứng tỏ sự nỗ lực của chủ nhân. Nhậm Dận Bồng theo cánh tay ngã vào trong lòng người kia, rơi vào một mảnh ôn nhu. Cũng tốt, một giây này, một phần này. . . Người này là thuộc về anh.

"Anh uống rượu." Giọng nói hơi lộ ra cứng rắn, cũng là thanh âm anh quen thuộc, làm cho Nhậm Dận Bồng thanh tỉnh một chút.

"Không cần em quan tâm." Nói xong liền vịn tường từ trong lòng Trương Gia Nguyên đứng dậy, nhưng lại một lần nữa ngã sấp xuống, Trương Gia Nguyên không kịp đỡ anh, trừng mắt nhìn anh ngã đập đầu đỏ cả khuỷu tay, mắt Trương Gia Nguyên cũng đỏ lên.

"Lúc này tức giận với em cái gì, lên em cõng anh." Dứt lời, liền ngồi xổm đưa lưng về phía Nhậm Dận Bồng, vừa may có thể khiến anh buông lỏng nằm lên lưng hắn, Nhậm Dận Bồng còn có chút do dự, nhưng vừa thấy tấm lưng phóng khoáng của thiếu niên, cũng không để ý nữa, dựa vào, đã bao lâu không có tới gần hắn như vậy. Từ đêm kia Trương Gia Nguyên nói đã có người mình thích, Nhậm Dận Bồng liền bắt đầu lảng tránh, người Trương Gia Nguyên thích, anh biết là ai.

Thân thể rất nhanh trở nên mềm mại, Trương Gia Nguyên cao tương đương Nhậm Dận Bồng, lưng lại dày rộng hơn, hắn bước từng bước, Nhậm Dận Bồng cảm giác trong lòng mình càng thêm buồn bã, anh đơn giản khép mắt lại, đem mặt vùi vào bả vai ấm áp của đối phương, không thèm nghĩ quá khứ, không thèm nghĩ tương lai, chỉ nghĩ đến người bên cạnh mình lúc này.

Trương Gia Nguyên cảm giác được người sau lưng càng dựa vào gần, cánh tay mềm mại quấn ở trước ngực hắn, giống như con thỏ nhỏ bị thương chôn trên lưng mình, lúc này hắn thật cảm thấy may mắn bản thân cao như vậy.

Đẩy cửa phòng ra, Trương Gia Nguyên đem Nhậm Dận Bồng đặt lên giường, kiểm tra chỗ anh vừa bị ngã, may mắn không có gì đáng ngại, lại thở dài một hơi.

Nhậm Dận Bồng ngồi ở trên giường, cúi đầu không nhìn Trương Gia Nguyên trước mắt, hắn tưởng rằng anh đang khóc, ngồi xổm xuống giơ tay lên xoa khuôn mặt Nhậm Dận Bồng, tinh tế chạm đến khóe mắt anh, rất khô, không ướt át, Nhậm Dận Bồng không được tự nhiên đem mặt tránh đi.

"Gần đây, chúng ta dường như rất ít gặp mặt, có người nói chúng ta như người xa lạ." Trương Gia Nguyên thở dài, nhìn vào mắt Nhậm Dận Bồng, muốn từ trong mắt anh nhìn ra đáp án.

Lông mi Trương Gia Nguyên buông xuống, nhãn thần ôn nhu, giống như viên kẹo bọc đường, cắn vỡ là tràn ra mật ngọt, ngọt đến khiến yết hầu anh căng lên, Nhậm Dận Bồng dao động, anh nghĩ, anh yêu thích người này. Cho nên lúc ban đầu vừa thấy người này cười, đã cảm thấy trong lòng có một khối ngọt ngạo, càng lún càng sâu.

Hơi rượu bốc lên, Nhậm Dận Bồng ngã lên giường, không để ý tới câu nói của Trương Gia Nguyên. Bị bỏ quên rất nhiều lần lúc này đây Trương Gia Nguyên không định nhượng bộ, đứng dậy chồm lên giường hai đầu gối quỳ hai bên Nhậm Dận Bồng, cúi đầu cùng anh đối diện.

"Anh đang trốn tránh cái gì, em thích anh khiến anh không thể tiếp nhận sao?" Trương Gia Nguyên không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

Hắn nhìn người trước mắt này, mái tóc màu nâu, da rất trắng, môi mềm nhuận, ánh mắt đen láy lúc này tràn ngập khiếp sợ, hô hấp còn tản ra một chút mùi rượu, hắn thật muốn đem người này nhào nặn trong lòng, bóp trong tay, giấu vào trong lòng, tốt nhất không để cho người khác nhìn thấy. Hắn đã làm như vậy, cúi người xuống hôn lên môi Nhậm Dận Bồng, hắn chán ghét cùng người khác đụng chạm, nhưng bây giờ lại mê luyến tột cùng, hai đôi môi kề nhau mang tới thư thái, là người này mang lại cho hắn.

Trương Gia Nguyên cảm giác tay Nhậm Dận Bồng đặt trên lưng mình, hai người càng dựa sát vào nhau, thậm chí có thể nghe được nhịp tim Nhậm Dận Bồng, tần suất giống như hắn, đều rất nhanh.

"Anh cũng thích em."

END

Oneshort Gia Nhậm 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ