Phiên ngoại: Chiến Bác mỹ mãn

568 31 0
                                    

Thời tiết ấm lại, gốc anh đào trong viện năm trước dời đến vừa lúc nở hoa. Tiêu Chiến từ thư phòng trở lại chủ viện, mới vừa đi đến cửa viện, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi ở tiểu tháp dưới tàng cây anh đào đọc sách. Tuy rằng còn chưa tới thời điểm có thể ở trong viện lâu, nhưng Vương Nhất Bác không muốn lãng phí cảnh xuân, cho nên thường xuyên vào lúc sắp giữa trưa, đi vào trong viện, dựa xem sách một lát, hoặc là nằm ngắm hoa.

Gió mát thổi qua, đóa hoa trên cành bay xuống, Vương Nhất Bác ngồi giữa mưa hoa, ôn hòa mà yên lặng, khuôn mặt xinh đẹp khiến hoa đang nở phai màu, không theo kịp.

Tiêu Chiến im lặng ngắm người cùng cảnh sắc trước mắt, toàn vẹn tự nhiên như tranh vẽ, khiến y chỉ còn biết nhìn say mê.

Nhìn một hồi lâu, Tiêu Chiến lặng lẽ lẻn đến phía sau Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đọc sách rất chuyên chú, không phát hiện. Mãi đến khi đột ngột bị ôm lấy từ phía sau, hắn mới thu hồi chú ý, buông sách, quay đầu cười nói: "Làm ta sợ giật mình."

Tiêu Chiến vùi mặt vào cần cổ Vương Nhất Bác, không nói gì.

Vương Nhất Bác dựa trên tay y, hỏi: "Sự tình xử lý xong rồi?"

"Ừ." Tiêu Chiến lên tiếng, khẽ hôn hôn cổ Vương Nhất Bác, nói: "Chúng ta ra ngoài chơi vài ngày thế nào? Chỉ hai chúng ta."

"Hài tử làm sao bây giờ?" Từ khi có Tiêu Hàn cùng Tiêu Cẩn, Vương Nhất Bác không xa nhà nữa, ngay cả số lần ra đường đã ít lại càng ít, đem đại bộ phận tinh lực dành hết cho hài tử. Tiêu Chiến thì khác, có đôi khi làm việc cho Hoàng Thượng, cũng sẽ ra ngoài một ít thời gian.

"Bọn chúng đã lớn như vậy, có thể tự chiếu cố mình. Ngươi cũng có thể thả lỏng một chút, đừng mãi đặt tâm tư trên người chúng, nghĩ cho mình thêm." Nếu sớm biết Vương Nhất Bác sẽ dùng nhiều tinh lực như vậy cho hài tử, y tình nguyện sớm đưa hài tử đến Đường Khê phủ, để nhạc phụ cùng cha giáo dưỡng, cũng bớt khiến Vương Nhất Bác quan tâm chúng.

"Chúng mới ba tuổi, làm sao là lớn được?" Vương Nhất Bác quả thực dở khóc dở cười với lời Tiêu Chiến nói.

"Đã bắt đầu đọc sách, còn không tính là lớn?" Tiêu Chiến nói rất đương nhiên.

Về chuyện hai hài tử bắt đầu đọc sách, thật là rất sớm. Ở Hoàng gia, bình thường Hoàng tử cùng trưởng tử được Hoàng Thượng ký thác kỳ vọng cao, bốn tuổi đến thư viện, nhận thức chữ vỡ lòng. Hoàng tử khác sáu tuổi mới bắt đầu đọc sách. Về phần tập võ, thống nhất vào lúc năm tuổi, một vài người trời sinh không thích hợp luyện võ, hoặc không hứng thú lắm với võ học, luyện đến tám tuổi là có thể ngừng.

Tiêu Hàn cùng Tiêu Cẩn mới vừa tròn ba tuổi Tiêu Chiến không đưa đến thư viện Hoàng gia, mà là thỉnh tiên sinh ở trong phủ, dạy hai bé nhận thức chữ cùng học sách vỡ lòng. Sở dĩ làm vậy, cũng không phải y cảm thấy bọn nhỏ rất thông minh, chỉ là không hy vọng chúng cả ngày quấn quít lấy Vương Nhất Bác, tìm chút chuyện cho chúng làm. Tuy rằng sớm bị kêu đi đọc sách, nhưng hai hài tử thích ứng rất tốt, cũng rất thích nghe tiên sinh giảng bài. Buổi sáng mỗi ngày không ngủ nướng, sớm thức dậy, dùng điểm tâm rồi đến thư phòng. Khóa chỉ có nửa ngày, buổi chiều có thể chơi. Đương nhiên, thân là phụ thân, Tiêu Chiến cũng không vô nhân tình như vậy, giảng bài ba ngày dừng một ngày, ngày tết nghỉ. Đối với hai hài tử mà nói, cũng có thể nhận.

Tuy rằng vỡ lòng sớm, nhưng hai hài tử vô cùng thông tuệ, học rất nhanh, tập viết cũng nghiêm túc. Tiêu Hàn nhìn qua là không quên, cho dù không biết chữ, cũng có thể ghi nhớ đại hình. Tiêu Cẩn tuy rằng không có bản lĩnh của ca ca, nhưng sau khi đọc hai ba lượt, có thể nhớ kỹ. Điều này khiến tiên sinh dạy hai bé cảm thấy vô cùng vừa lòng, dù sao ai cũng thích đệ tử thông minh.

Vương Nhất Bác tuy rằng đau lòng hai hài tử nhỏ như vậy đã sớm đọc sách, nhưng thấy chúng học hăng say, hắn cũng không nói gì nữa. Bất quá hai hài tử cũng không như Tiêu Chiến đoán không còn quấn quít lấy Vương Nhất Bác, mà là cuốn lấy lợi hại hơn. Việc học không đủ, hoặc là buổi chiều đọc sách khi thấy chỗ không hiểu, hai bé con sẽ chạy đến dược phòng tìm Vương Nhất Bác thỉnh giáo.

Nếu Vương Nhất Bác bận học tập từ Trương Bân Bân, không rảnh quản chúng, hoặc là hắn cũng không có biện pháp giải thích tỉ mỉ, chúng sẽ đến tìm Vương đa đa. Dù sao học thức của Vương đa đa so với cha chúng còn phong phú hơn, không có vấn đề hắn đáp không được. Ngoại tôn của mình thích học tập, làm ngoại công tất nhiên cao hứng, nhưng chúng quấn quít lấy Vương đa đa, thì Triệu Bân Bân lại không thể nào cao hứng. Nhưng giống Tiêu Chiến, giận mà không dám nói gì. Cho nên có thời gian rảnh, bọn họ sẽ cùng giải đáp cho hai hài tử. Hắn ngôn ngữ ngắn gọn, đánh thẳng vào trọng điểm, lời dư thừa một câu cũng không có, cho nên thời gian giải đáp cũng ngắn, đẩy hai hài tử đi, Trương Bân Bân có thể độc chiếm Vương đa đa.

"Nói đến đọc sách, tháng sau chúng sẽ đổi sách học." Vương Nhất Bác nói.

"Chuyện này ta sẽ lo." Tiêu Chiến kéo đề tài trở về, nói: "Theo ta đi ra ngoài một chút đi."

Vương Nhất Bác có chút động tâm, tuy rằng lo lắng cho hài tử, nhưng trong nhà còn có phụ thân cùng cha, hình như cũng không có gì cần hắn quan tâm quá mức.

Đang nghĩ ngợi, hai bé con hạ khóa tới, gọi "Cha, cha" chạy vào. So với khi mới vừa sinh hạ, đôi mắt xinh đẹp của hai hài tử đã định ra hình dạng, nhìn giống như bản thu nhỏ của hai người, trong lòng Tiêu Chiến cũng không nhịn được nhanh chóng mềm mại đi.

"Đừng chạy nhanh như vậy." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Cẩn mỗi lần đều giống quả pháo nhỏ dẫn đầu vọt vào, định đứng dậy lại đỡ, bị Tiêu Chiến ấn ngồi lại trên tháp, với Tiêu Chiến, nào có đạo lý người lớn đến đón hài tử, chờ bé con này ngã một lần sẽ biết không nên chạy nhanh như vậy. Đương nhiên, có y ở đây, chắc chắn sẽ không để hài tử ngã nặng, chỉ là muốn cho Tiêu Cẩn một lần giáo huấn. Nhưng Tiêu Cẩn cho tới bây giờ luôn không cho y như nguyện, vẫn vững vàng vọt tới trước.

Tiêu Hàn đi theo phía sau Tiêu Cẩn, trái ngược với Tiêu Cẩn không quan tâm, Tiêu Hàn nhìn đường rất cẩn thận, cho dù chạy cũng sẽ chú ý dưới chân. Tiêu Cẩn sở dĩ vẫn không ngã, là do Tiêu Hàn phát huy tác dụng rất lớn. Trên đường trong phủ chắc chắn sẽ không có tảng đá nhô ra, điểm ấy Tiêu Hàn lại không lo lắng, bé chỉ cần nhắc nhở đệ đệ, phía trước có bậc thang hoặc cánh cửa là được.

Chạy đến trước người Vương Nhất Bác, Tiêu Cẩn ghé vào trên đùi, nâng khuôn mặt mềm mại mũm mĩm, cười nói: "Cha, thơm thơm."

Vương Nhất Bác dùng tay áo lau mồ hôi toát ra do Tiêu Cẩn chạy, thơm một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Sau đó lại nghiêng người, cũng thơm Tiêu Hàn đứng bên phải. Tiêu Hàn không phải hài tử thích làm nũng, nhưng Vương Nhất Bác yêu thương các hài tử như nhau, cho nên thơm Tiêu Cẩn, tất nhiên cũng sẽ thơm Tiêu Hàn.

Tuy rằng không chủ động muốn thơm, nhưng được cha thơm, Tiêu Hàn cũng nhoẻn khóe miệng tươi cười, rất cao hứng.

Tiêu Chiến đi đến trước tháp, ngồi vào bên người Vương Nhất Bác, sau đó ôm Tiêu Hàn ngồi vào trên đùi mình, nói với hai hài tử: "Phụ thân cùng cha ngày mai phải đi ra ngoài một chuyến, các con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời."

"Đi đâu ạ?" Tiêu Cẩn hỏi.

"Còn chưa quyết định. Cha các con mấy ngày nay vẫn trông chừng các con, cũng chưa rảnh đi ra ngoài chơi, cho nên phụ thân dẫn cha đi ra ngoài một chút." Tiêu Chiến nói. Tuy rằng hài tử còn nhỏ, nhưng y tin tưởng hài tử của mình có thể hiểu và ủng hộ.

Hai hài tử cùng gật gật đầu, Tiêu Cẩn nói: "Cha chiếu cố bọn con rất vất vả, hẳn nên đi chơi một chút. Con cùng ca ca mỗi lần chơi ở trong vườn, đều rất vui vẻ."

Tiêu Chiến cười xoa xoa đầu đứa nhỏ, nói: "Ca ca con sẽ không chạy khắp nơi, chỉ có con, không giám sát chặt chẽ một chút, cũng không biết đã chạy đến đâu."

Tiêu Cẩn nắm ngón tay, cau mũi, nhỏ giọng nói: "Nào có? Hơn nữa, ca ca lần nào cũng đều có thể tìm được con."

Không biết có phải bởi vì cảm ứng song sinh hay không, cho dù Tiêu Cẩn trốn ra sau bụi cây, Tiêu Hàn đều có thể chuẩn xác vạch ra vị trí. Điều này khiến Tiêu Cẩn vô cùng mất cảm giác thành tựu, bất quá, bé cũng có thể tìm được ca ca, có điều ca ca bé lại không có hứng thú đối với việc trốn cho người khác tìm.

"Phụ thân cùng cha khi nào thì trở về?" Vấn đề của Tiêu Hàn hiển nhiên thực tế hơn so với đệ đệ.

"Lâu thì hai mươi ngày, chậm thì mười ngày." Tiêu Chiến nói. Y cũng không thể đi lâu lắm, lỡ đâu Phụ hoàng tìm không thấy, thì y lại thất trách.

"Ngoại công cùng ngoại đa đa không đi sao?" Tiêu Hàn lại hỏi.

"Không đi. Ngoại công cùng ngoại đa đa các con ở lại trong phủ trông chừng các con." Tiêu Chiến nói.

Hai hài tử gật gật đầu, Tiêu Hàn nói: "Vậy phụ thân cùng cha phải chú ý an toàn, sớm trở về."

"Đúng, trở về mang cho con cùng ca ca hạt thông đường nhé." Tiêu Cẩn cười tủm tỉm nói.

"Được." Tiêu Chiến không do dự đáp ứng.

Chuyện du lịch cứ như vậy quyết định, Vương Nhất Bác cảm thấy mình căn bản không tham dự, đã bị Tiêu Chiến một mình quyết định sẵn.

Thu thập xong hành trang, hai người ngày kế liền xuất phát. Nghĩ đến Vương Nhất Bác ba năm này vất vả, đi ra ngoài chơi cũng tốt, Trương Bân Bân cùng Vương đa đa đều không có ý kiến, nói bọn họ chơi đủ rồi trở về, chuyện trong phủ không cần lo lắng.

Trên xe ngựa, Vương Nhất Bác hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?" Không biết có phải nguyên nhân vào xuân thường buồn ngủ hay không, Vương Nhất Bác gần đây có chút ham ngủ, buổi tối nằm xuống gối liền ngủ, cho nên Tiêu Chiến ngay cả cơ hội thảo luận cùng hắn cũng không có.

Vương Nhất Bác ngủ thì không có cách nào mà nghĩ, nhưng Tiêu Chiến cũng đã an bài xong, "Chúng ta đến Ngạc thành."

"Ngạc thành?" Chỗ đó cách kinh thành không xa lắm, chạy xe ngựa một ngày rưỡi sẽ tới.

"Ừ. Ngày hôm trước nghị sự ở ngự thư phòng, Phụ hoàng ngẫu nhiên nhắc tới năm nay Ngạc thành hoa nở thật sự rất đẹp. Tuy rằng còn chưa đến mùa hoa nở diện rộng, nhưng đầu xuân hoa nở đã thật sự đẹp. Phụ hoàng đã hạ chỉ, chọn một lượng hoa đẹp, đưa đến trong cung." Hôm qua nhìn Vương Nhất Bác ngồi dưới tàng cây anh đào, Tiêu Chiến đêm đó đã nghĩ tới Ngạc thành này, cũng là muốn ngắm thêm cảnh đẹp như tranh ấy.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nếu Tiêu Chiến đã quyết định, hắn đi theo là được. Ngạc thành hắn biết, trong phủ có chút hoa cỏ, đều là nhóm thợ thủ công tự tới đó mua về. Ngạc thành có thể xem như thành hoa thảo của Nghiệp quốc, có lẽ là bởi vì khí hậu cực kỳ thích hợp để hoa cỏ cây cối sinh trưởng, cho nên người Ngạc thành đời đời kéo dài nghề gieo trồng thực vật, loại cây trồng ra cũng cực kỳ kiều diễm. Hàng năm nếu có giống mới, sẽ đưa đến trong cung, đây cũng là chuyện khiến người Ngạc thành kiêu ngạo.

Hai người sau khi tới Ngạc thành, trực tiếp đến khách điếm đã an bài trước. Phúc Tiến khách điếm xem như tốt nhất cả Ngạc thành, người của Tiêu Chiến cũng không đặt phòng trước, trực tiếp chọn một cái viện. Hậu viện Phúc Tiến khách điếm xây hai tiểu viện, từ trước đến nay là để quan to quý nhân ở. Dù sao nơi này bao năm nay luôn có người kinh thành tới chọn hoa, chú ý một chút, tất nhiên thích ở viện riêng, cho nên chưởng quầy cũng không sầu vì không ai ở.

Xe ngựa dừng ở cửa khách điếm, chưởng quầy đi ra nghênh đón, thị vệ tùy thân ứng phó. Tiêu Chiến dùng áo choàng bao Vương Nhất Bác đang ngủ thật sự sâu lại, ôm xuống xe ngựa, trực tiếp đi vào trong khách điếm. Ăn xong cơm trưa, Vương Nhất Bác nói mệt, Tiêu Chiến sợ hắn trên đường vất vả, để cho hắn ngủ. Ai ngờ ngủ một mạch tới luôn cửa khách điếm.

An trí xong cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lúc này mới phân lực chú ý cho chưởng quầy kia một chút, phân phó thức ăn cùng trà bánh trong mấy ngày, đa phần là theo món Vương Nhất Bác yêu thích, an bài xong, liền xoay người quay về phòng.

Mãi đến chạng vạng, Vương Nhất Bác mới tỉnh lại. Tiêu Chiến thấy hắn mở mắt ra, buông quyển sách trên tay, nhéo nhéo chóp mũi hắn, cười nói: "Ngươi thật đúng là ham ngủ, ta ôm ngươi vào ngươi cư nhiên cũng không tỉnh."

Vương Nhất Bác dụi dụi đôi mắt, nói: "Ta muốn ăn canh cá."

Tiêu Chiến bật cười ra tiếng, "Mở miệng là muốn ăn, ngủ lâu như vậy, đứng lên uống chút trà rồi hãy ăn cơm." Nói xong, Tiêu Chiến xuống giường rót chén trà cho hắn. Chờ Vương Nhất Bác uống cạn, mới phân phó thị vệ nói phòng bếp làm canh cá. Tiểu viện này tổng cộng có ba gian phòng, thị vệ ở phòng cách vách, gọi bọn họ cũng tiện.

Cảm thấy mỹ mãn ăn một nồi màn thầu hương sữa uống xong canh cá, Vương Nhất Bác xoa xoa bụng, no vô cùng. Tiêu Chiến sau khi gói lại toàn bộ thức ăn thừa, hỏi: "Lát nữa muốn đi ra ngoài một chút hay không?"

"Được." Ăn nhiều như vậy, Vương Nhất Bác cũng muốn tiêu thực, "Ta muốn ăn chút mứt, tiện đường đi mua đi."

"Đi thôi, đợi lát nữa kêu bọn họ hỏi chưởng quầy một chút, mứt chỗ nào ăn ngon." Với mấy đồ ăn vặt thế này, Tiêu Chiến chưa bao giờ ngăn Vương Nhất Bác.

Nghỉ ngơi một lát, hai người thay y phục, đội thêm đấu bồng, sau khi hỏi chưởng quầy, liền ra ngoài.

Buổi tối Ngạc thành tuy rằng không náo nhiệt bằng kinh thành, nhưng là nơi người người hướng tới. Nơi này cũng không hổ là hoa thành lớn nhất Nghiệp quốc, tùy ý có thể thấy được thảm thực vật xanh biếc, mỗi nhà mỗi hộ, từng cửa hàng cửa đều trồng hoa cỏ, nơi chốn sức sống bừng bừng.

Cửa hàng mứt chưởng quầy đề cử ở trung tâm thương phố của Ngạc thành, tên là Bách Hoa Quả. Từ xa, hai người đã thấy được cửa hàng đèn đuốc sáng choang kia, tuy rằng chỉ là cửa hàng mứt, nhưng có thể làm đến như vậy, coi như đã rất rất tài.

Đi vào cửa hàng, bên trong đa phần là nữ tử cùng Khanh tử, đi tới đi lui, hình như chỉ có Tiêu Chiến là nam tử, y cũng thấy không sao, dù gì y cũng từng cùng Vương Nhất Bác đến không ít thư phòng Khanh tử thường đến, điếm trang sức, cũng quen rồi.

"Hai vị muốn mua cái gì?" Lão bản Bách Hoa Quả đi ra nghênh đón, nhiệt tình hỏi. Chỉ nhìn y phục hai người bọn họ, lão bản đã biết đây là khách quý.

"Muốn mua chút mứt, vị chua." Vương Nhất Bác khách khí nói.

"Có, có. Hai vị thỉnh vào bên trong." Lão bản cười tủm tỉm đi trước dẫn đường.

Đi vào trong, hai người mới biết được nơi này vì sao gọi là Bách Hoa Quả. Mứt gian ngoài cơ bản đều là mứt mơ, ô mai các loại quả linh tinh được ướp hoặc khô, mà phòng trong lại có đủ loại mứt hoa, có bách hợp, hoa hoè, anh đào vân vân.

Lão bản chỉ vào một loạt bình tầng thứ ba, đề cử: "Đây là mứt hoa hồng nổi danh nhất chỗ chúng ta, có ngọt có chua, chua lại phân thành năm loại, ngài có thể nếm thử chút, xem thích loại nào." Nói xong, lão bản mang tới cái đĩa sạch, gắp bốn loại đầu mỗi thứ một chút để tới trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngửi được hương vị chua, liền cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, lấy tăm tre qua, nhấm nháp từng miếng.

Tiêu Chiến không hứng thú lắm, liền hỏi lão bản, "Mùa này hoa nở rất ít, các ngươi lấy hoa từ đâu ra?"

"Nghe ngài hỏi như vậy, là biết ngài không phải người địa phương. Ngài có điều không biết. Phía nam chúng ta ở đây có một chỗ gieo trồng buồng sưởi, hoa ở đây là từ đó ra, đã mở nhiều năm. Cho nên nếu muốn lúc nào cũng đều có. Lúc trời giá rét, hoa nở ra trong buồng sưởi chưa được một ngày liền đông lạnh chết, nhưng chế thành những đồ ăn vặt này lại rất vừa vặn, cho nên đồ ở chỗ ta, đảm bảo mỗi thứ đều tươi mới." Lão bản nói được có chút tự hào.

Lão bản đang nói, Vương Nhất Bác đã ăn xong cả bốn loại kia rồi. Quay đầu nói với lão bản: "Phiền ngài lấy cho ta loại thứ năm đi."

Lão bản bất ngờ nhìn hắn, hỏi: "Loại thứ tư công tử có biết là đã rất chua rồi không?"

Vương Nhất Bác cười cười, nói: "Cảm giác còn kém một chút."

Lão bản cũng không nhiều lời, lấy hoa từ cái bình thứ năm cho Lăng Kì Ương chọn.

Vương Nhất Bác ăn vào, cảm thấy thư thái, độ chua này hắn rất thích, "Lão bản, là loại này, trước lấy cho ta năm cân."

"Ngài thật đúng là thích chua." Lão bản vừa nói, vừa bắt đầu cân mứt hoa, "Bình thường độ chua này, toàn là người hoài thai thích. Ngài ăn cần phải cẩn thận chút, đừng để bị chua quá nha."

Nghe được lời lão bản, Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người.

Vương Nhất Bác thấy không sao, cười nói: "Ta sẽ chú ý." Hắn còn đang nghĩ, nếu ăn không ngán, trước khi hồi kinh mua thêm một ít mang về.

Đưa mứt hoa đã gói xong cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lúc này mới phục hồi tinh thần, đưa bạc, sau khi cám ơn lão bản, kéo Vương Nhất Bác đi ra ngoài.

Y đi nhanh, Vương Nhất Bác theo phía sau không kịp, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác vào một ngõ nhỏ không người, hỏi: "Ngươi vừa mới nãy nghe được lời lão bản nói không?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn y, không hiểu lắm gật gật đầu.

Tiêu Chiến hơi hơi nhoẻn khóe miệng, nói: "Ngươi gần đây rất ham ngủ, lại thích chua, có phải đã có hay không?"

Bị y nói như vậy, Vương Nhất Bác cũng sửng sốt một chút, không chắc chắn lắm nói: "Không thể nào...... Có thể có Hàn Nhi cùng Cẩn Nhi đã rất hiếm, Khanh tử không dễ dàng mang thai, ngươi biết mà."

Tiêu Chiến tiếp nhận gói mứt hoa trong tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa tóc hắn, nói: "Ngươi ít nhất tự mình xem mạch một chút, cũng để biết ngươi gần đây sao lại ham ngủ như vậy. Nếu vào xuân thường buồn ngủ cũng được, nếu là nguyên nhân khác, thì phải coi trọng." Tiêu Chiến đã có hai hài tử, đối với chuyện hài tử đã không còn mong gì hơn, Khanh tử khó mang thai y cũng biết. Cho dù xem như y nghĩ lầm, cũng muốn bảo đảm Vương Nhất Bác khỏe mạnh, y mới có thể yên tâm.

Nghĩ đến mình gần đây dị thường, Vương Nhất Bác tĩnh tâm lại, bắt đầu cẩn thận bắt mạch cho mình. Ngón tay mới vừa để lên chỗ cổ tay không bao lâu, Vương Nhất Bác liền đột ngột buông tay ra, vẻ mặt không dám tin nhìn Tiêu Chiến.

"Làm sao vậy?" Thấy phản ứng của hắn, tâm Tiêu Chiến cũng treo lên theo, trăm triệu lần đừng xảy ra chuyện gì.

Trên khuôn mặt bất ngờ của Vương Nhất Bác lộ ra một tia kinh hỉ, bắt lấy tay Tiêu Chiến đặt lên bụng của mình, giọng có chút phát run cười nói: "Tiêu Chiến, chúng ta lại sắp có hài tử......"

"Thật sao?" Tiêu Chiến yên lòng, trong mắt cũng lộ ra vui sướng.

"Ừm, đã hai tháng." Vương Nhất Bác cười rất vui vẻ.

"Thật tốt quá." Tiêu Chiến gắt gao ôm lấy Vương Nhất Bác, "Bất quá, lại phải vất vả ngươi."

"Đây là phúc khí của chúng ta." Vương Nhất Bác ôm thắt lưng Tiêu Chiến, giờ khắc này, bọn họ chỉ còn biết vui sướng cùng hạnh phúc, cho dù bị người đi ngang qua nhìn, cũng không bận tâm.

Vương Nhất Bác có thai, kế hoạch du ngoạn lần này cũng chỉ có thể đình chỉ nửa chừng. Hai tháng, vẫn là thời điểm chưa an ổn, phải nhanh quay về vương phủ, để Trương Bân Bân xem qua mới có thể an tâm.

Trước khi đi, Tiêu Chiến một hơi mua hết cả cửa hàng mứt hoa Vương Nhất Bác thích, cũng không quên mua kẹo cho hai bé con. Vốn lộ trình chỉ một ngày rưỡi, vì đảm bảo an toàn liền đi cả ba ngày rưỡi.

Nghe được tin phụ thân cùng cha trở về, hai hài tử thật cao hứng, dùng xong cơm trưa liền chờ ngay tại tiền viện vương phủ. Xe ngựa xọc xạch chạy tới ngã tư đường, dừng ở cửa vương phủ. Thấy xe có hoa văn trong phủ, hai hài tử chạy ra.

Tiêu Chiến xuống xe, thấy hai hài tử đã chạy tới, vươn hai tay, ôm lấy hai hài tử.

"Phụ thân, trở về thật nhanh nha." Tiêu Cẩn ôm cổ Tiêu Chiến, vô cùng thân thiết dụi dụi mặt y.

"Ừm, các con ở nhà có nghe lời hay không?" Tiêu Chiến nhìn hai hài tử, không có chuyện gì, vẫn khỏe mạnh như vậy, liền an tâm.

"Con cùng ca ca đều rất ngoan." Tiêu Cẩn giống như tranh công nói.

"Được, vậy là tốt rồi."

"Cha đâu?" Vẫn không thấy Vương Nhất Bác, Tiêu Hàn hỏi.

Lúc này, Vương Nhất Bác mới nhấc màn xe lên, cười nói: "Cha ở đây."

"Cha."

Hai hài tử thấy Vương Nhất Bác đã định để Tiêu Chiến bế chúng lên xe ngựa, nhưng Tiêu Chiến không làm như chúng muốn, mà đặt hai bé lên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn hai hài tử, nói: "Hàn Nhi đã là ca ca, vẫn làm rất tốt, phụ thân rất cao hứng. Cẩn Nhi tuy rằng là đệ đệ, nhưng rất chiếu cố ca ca, hiểu lễ nghĩa, phụ thân cũng rất vừa lòng. Nhưng từ giờ trở đi, các con phải cùng nhau chiếu cố đệ đệ nhỏ hơn nữa."

Nghe trước mặt được phụ thân khen ngợi, hai hài tử đều rất vui vẻ. Nhưng sau khi nghe được phải cùng nhau chiếu cố đệ đệ, hai hài tử đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

"Phụ thân, người là nói..... Bọn con sắp có đệ đệ ?" Tiêu Hàn hỏi.

Tiêu Chiến gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, cha các con có thai, sang năm các con sẽ có tiểu đệ đệ." Tiêu Chiến sở dĩ chắc chắn là nam hài như vậy, là bởi vì từ trước đến nay, Đại Nghiệp còn chưa xuất hiện chuyện nam tử cùng Khanh tử sinh ra nữ nhi. Nghĩ đến, nếu thực sự sinh ra nữ nhi, ngày sau sợ cũng không tốt lắm, dù sao nữ hài tử lớn lên thì cái gì cần có sẽ phải có. Khanh tử nói cho cùng vẫn là nam tử.

"Oa, thật tốt quá, chúng ta sắp có đệ đệ rồi!" Tiêu Cẩn lập tức hô lên, nhảy nhảy nói với Vương Nhất Bác trên xe: "Cha thơm, thơm đệ đệ."

Tiêu Hàn tuy rằng không kêu to như Tiêu Cẩn, nhưng cười đến hai mắt đều nheo lại, vô cùng đáng yêu. Tuy rằng bé đã có đệ đệ, nhưng đệ đệ này là cùng bé lớn lên, khi Tiêu Cẩn chưa biết chuyện, bé cũng chưa biết, chờ bé trưởng thành hiểu chuyện, Tiêu Cẩn cũng hiểu chuyện. Cho nên bé căn bản không biết tiểu đệ đệ nên là dạng gì.

Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác xuống xe, Vương Nhất Bác thơm trên mặt hai hài tử hai cái, nói: "Chờ đệ đệ sinh ra, các con đã bốn tuổi, đến lúc đó có thể dạy đệ đệ nhận chữ đọc thơ." Nhìn bọn nhỏ cao hứng như thế, Vương Nhất Bác cũng hiểu hẳn nên cổ vũ chúng, khiến chúng biết cái gì gọi là trách nhiệm.

"Vâng, con nhất định dụng tâm đọc sách." Tiêu Cẩn lập tức tỏ thái độ.

"Con cũng sẽ cố gắng." Tiêu Hàn cười nói.

Hai hài tử này một ầm ĩ một náo loạn, Trương Bân Bân cùng Vương đa đa cũng rất nhanh đi ra đón. Trương Bân Bân xem mạch cho Vương Nhất Bác, chứng thực kết quả Vương Nhất Bác tự mình bắt mạch. Hài tử đã hai tháng, rất khỏe mạnh, không cần lo lắng.

Sau đó, cả vương phủ đều biết bọn họ sắp có thêm một vị tiểu vương gia nữa. Tin tức cũng rất nhanh bay vào trong cung. Hoàng Thượng Hoàng hậu kinh hỉ không thôi, sai người tặng không ít thứ tốt đến.

Trương Bân Bân nói với Tiêu Chiến cùng Vương đa đa, Vương Nhất Bác sở dĩ có thể lại mang thai, một là bởi vì hắn thân thể tốt, năm đó dùng Dược Khanh tử sửa đổi cũng không có thương tổn căn cốt của hắn, cho nên thích hợp mang thai. Hai là bởi vì đã có hài tử, cho nên Vương Nhất Bác cũng sẽ không còn gánh nặng, chuyện mang thai càng sốt ruột, càng không có. Thời điểm không nghĩ ngược lại đã tới rồi. Cho nên Vương Nhất Bác lại có thai, đối với Trương Bân Bân mà nói, là chuyện trong dự kiến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Ba ngày sau khi hai người trở về, sáng sớm, Tiêu Thanh liền ôm Tiểu Ảnh vọt vào Lân Vương phủ, nói Tiểu Ảnh choáng váng buồn nôn, cái gì cũng ăn không vô, muốn cho Trương Bân Bân xem thử. Từ khi Tiểu Ảnh biến thành Khanh tử, Tiêu Thanh liền cực kỳ chú ý thân thể người kia, chỉ cần không khoẻ, sẽ tìm đến Trương Bân Bân, bởi vì đại phu khác luôn khiến hắn lo lắng, sợ bọn họ trị cho Tiểu Ảnh không ra gì.

Tiểu Ảnh sắc mặt tái nhợt được đặt trên giường trong khách phòng, ý thức vẫn thanh tỉnh. Trương Bân Bân đang nấu dược thiện cho Vương đa đa, hiếm khi Vương Nhất Bác dậy sớm đến khách phòng trước.

"Đây là sao vậy?" Nhìn Tiểu Ảnh, Vương Nhất Bác lập tức hỏi.

"Ta cũng không biết, hôm trước còn có chút không thoải mái, nhưng không nghiêm trọng như vậy, ngày hôm qua không tốt lắm. Cho nên sáng sớm ta liền ôm hắn đến đây." Tiêu Thanh đầy mắt lo lắng, nhưng vẫn không quên việc Vương Nhất Bác có thai, nói: "Còn chưa chúc mừng đệ khanh, vốn hẹn Tam ca ngày mai đến đây chúc mừng, xem ra ngày mai chỉ có mình huynh ấy cùng Mộ Thần đến đây rồi."

Lân Vương phi lại có thai, cửa vương phủ đã sắp bị người đến tặng lễ đạp nát. Hắn cùng Tiêu Hoàng không định gấp gáp tham gia náo nhiệt, sợ là đến cũng không thể an tâm nói chuyện, đơn giản chờ thêm một chút.

"Đa tạ Lục ca." Vương Nhất Bác cười nói, sau đó ngồi vào bên giường, bắt đầu bắt mạch cho Tiểu Ảnh. Một lát sau, Vương Nhất Bác buông tay ra, kéo chăn một bên qua, đắp cho Tiểu Ảnh.

"Thế nào? Hắn không sao chứ?" Tiêu Thanh sốt ruột hỏi han.

"Có sao." Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Thanh sửng sốt, Tiểu Ảnh có chuyện, Vương Nhất Bác sao còn có thể cười chứ?

Không đợi hắn nói thêm, Vương Nhất Bác cười nói: "Lần này đến lượt ta chúc mừng Lục ca."

"A?" Tiêu Thanh như trước thất thần.

"Tiểu Ảnh không sao, chỉ là có thai, có chút không đủ khí huyết mà thôi. Ăn không vô cũng là một trong các triệu chứng, Lục ca không cần quá lo lắng."

Tiểu Ảnh cũng bị tin vui bất thình lình làm kinh ngạc sửng sốt, cắn đầu lưỡi mình, cảm giác đau, mới biết mình không phải nằm mơ, "Nhất Bác, ngươi nói...... nói ta có hài tử?"

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác kéo chăn cho Tiểu Ảnh, nói: "Lát nữa ta lấy chút sách về mặt này cho ngươi mang về đọc, thứ nên chú ý vẫn phải chú ý."

Tiểu Ảnh kích động gật gật đầu, hiện tại Vương Nhất Bác nói cái gì hắn đều nghe.

Tiêu Thanh phục hồi tinh thần bổ nhào vào bên người Tiểu Ảnh, cầm lấy tay người kia, cao hứng đến mức hốc mắt đều ửng đỏ, một hồi lâu không nói nên lời.

Tiểu Ảnh nắm ngược lại tay hắn, đã hiểu hết, không cần nhiều lời.

Phu phu hai người nhìn nhau rất lâu, Tiêu Thanh mới nói với Vương Nhất Bác: "Ta chưa từng nghĩ Tiểu Ảnh sẽ có hài tử, đây thật sự là kinh hỉ."

Vương Nhất Bác cười nói: "Tiểu Ảnh giống ta, uống chính là dược Khanh tử phụ thân cho, cho nên mang thai chỉ là chuyện sớm muộn."

"Ta thực phải hảo hảo cám ơn tiền bối." Tiêu Thanh cười nói.

Chờ Trương Bân Bân đến bắt mạch cho Tiểu Ảnh lần nữa, sau khi kê đơn an thai cùng bổ huyết, Tiêu Thanh đưa Tiểu Ảnh trở về. Chuyện Tiểu Ảnh có thai tất nhiên cũng tới tai Hoàng Thượng Hoàng hậu, trong cung lại thưởng một phần.

Một tháng sau, thai khí Vương Nhất Bác ổn định, tiến cung thỉnh an Hoàng Thượng Hoàng hậu. Hoàng hậu lại miễn quỳ, lại ban ngồi dâng điểm tâm, tuy rằng đã là lần mang thai thứ hai, Hoàng hậu vẫn như trước không có nửa điểm qua loa.

"Hôm nay sao lại không thấy huynh khanh?" Vương Nhất Bác không thấy Mộ Thần, cười nói. Thường đều là Mộ Thần tới sớm hơn so với hắn.

"Sáng sớm nay, Hoàng Nhi thay nó tới cáo bệnh, Mộ Thần có chút cảm lạnh. Sợ lây bệnh cho bản cung." Hoàng hậu cười nói.

"Thì ra là thế. Lát nữa trở về, con đến chỗ Tam ca thăm." Vương Nhất Bác nói. Hắn một lần thấy Mộ Thần, vẫn là sau ngày biết được Tiểu Ảnh có thai. Gần đây trong kinh khi lạnh khi nóng, ước chừng là cảm lạnh.

"Con có thai, vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi." Hoàng hậu nói. Mộ Thần bên kia nàng tuy rằng cũng có chút lo lắng, nhưng có thể gọi thái y đến xem.

"Phụ thân nói thai rất an ổn, người yên tâm." Vương Nhất Bác đã sớm sửa miệng, cho nên Hoàng hậu nghe hắn gọi 'phụ thân', cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

"Vậy là tốt rồi, tự dưỡng, bản cung chờ con cho Hoàng gia thêm một hoàng tôn." Hoàng hậu cười cao hứng, nghe thai tượng an ổn, nàng cũng an tâm.

Cùng Hoàng hậu nói một hồi lâu, Vương Nhất Bác mới cáo lui. Sau khi rời cung, Vương Nhất Bác trực tiếp đến Dịch Vương phủ.

"Tham kiến Lân Vương phi." Tiến vào chủ viện, hài tử đang học thuộc lòng liền quỳ thân hành lễ.

"Mau đứng lên." Vương Nhất Bác cúi người nâng hài tử dậy.

Hài tử này nửa năm trước, được Tiêu Hoàng cùng Mộ Thần thu dưỡng, ban tên Mộ Thư. Hài tử này là tướng lĩnh của Tiêu Hoàng trong quân doanh đi thị sát biên cảnh nhặt được. Tiêu Hoàng thấy hài tử này bộ dáng tốt, lại thông minh, quan trọng là... giống như Mộ Thần, hình như đối với chuyện gì cũng đều thản nhiên. Mộ Thần thấy hài tử này, liền thích. Thống nhất cùng Tiêu Hoàng, mang về vương phủ.

"Con hẳn nên gọi ta thúc khanh." Vương Nhất Bác xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, nhìn thoáng qua thứ trong tay nó, hài tử này năm nay năm tuổi, Tiêu Hoàng hình như cũng không định cho nó học vỡ lòng quá sớm, cho nên chỉ dạy nó nhận chữ cùng học thuộc lòng.

"Thư Nhi đã nhớ." Mộ Thư ngoan ngoãn đáp.

"Con nếu có rảnh, đến phủ chơi cùng bọn Tiêu Hàn đi." Vương Nhất Bác cười nói.

"Vâng." Mộ Thư cười híp đôi mắt. Tuy rằng nó đã biết thân phận mình kém xa bọn Tiêu Hàn, nhưng Tiêu Hàn cùng Tiêu Cẩn đều không ghét bỏ nó, chủ động cùng nó chơi, ba đứa đùa cùng nhau cũng thật vui vẻ.

"Thúc khanh, người là tới thăm cha sao? Cha sáng nay có chút không thoải mái." Mộ Thư vô cùng hiểu chuyện nói.

"Ừ, thúc khanh đến thăm, con đừng lo lắng." Làm con nuôi, cha sinh bệnh, nó chắc chắn là bất an nhất, Vương Nhất Bác không khỏi phải an ủi một chút.

"Được, cám ơn thúc khanh" Mộ Thư cười nói.

Khi Vương Nhất Bác vào cửa, Mộ Thần đang chuẩn bị uống dược, thấy hắn đến, buông chén thuốc xuống trước, nói: "Đệ sao lại đến đây? Cẩn thận ta lây bệnh cho đệ."

"Không sao." Vương Nhất Bác cười ngồi vào bên giường.

Lúc này, Tiêu Hoàng tự mình đi nấu nước quả cho Mộ Thần đang bưng một khay hoa quả đi đến, thấy Vương Nhất Bác, cười nói: "Thất đệ không cùng đến với đệ sao?"

"Y đi làm việc. Ta buổi sáng đến thỉnh an Hoàng nương, nghe nói Mộ thần bị bệnh, tới đây xem thử." Vương Nhất Bác bưng lên dược mà Mộ thần còn chưa kịp uống, ngửi một chút, hỏi: "Đây là nhiễm phong hàn?"

Mộ Thần gật gật đầu, "Vừa mới nãy thỉnh đại phu, nói chỉ là phong hàn, không sao."

Vương Nhất Bác đặt chén dược sang một bên, nói: "Ta xem thử cho huynh?"

Y thuật của Vương Nhất Bác được Trương Bân Bân chân truyền, tất nhiên sẽ không tệ, Mộ Thần liền vươn tay, cho hắn bắt mạch.

Vương Nhất Bác dò trên cổ tay Mộ Thần, một lát sau, hình như có chút nghi hoặc. Lại muốn xem tay kia. Mộ Thần không biết vì sao, nhưng vẫn vươn tay kia qua. Vương Nhất Bác trong lòng yên tĩnh tập trung tinh thần, tiếp tục bắt mạch.

Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, Vương Nhất Bác buông tay ra, nói: "Tam ca, Mộ Thần đúng là có chứng phong hàn, nhưng dược thì sợ là không thể uống."

"Vì sao?" Tiêu Hoàng khó hiểu hỏi, không uống dược thì bệnh sao khỏi được?

"Tam ca, Mộ Thần, ta nói thì các huynh phải trấn định chút." Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn hai người, chờ bọn họ đều gật đầu, mới nói: "Mộ Thần hẳn là có hài tử."

"Cái gì?" Tiêu Hoàng kinh ngạc, khay đựng trái cây mới vừa đặt ở trên bàn đầu giường bởi vì hắn kích động, thiếu chút nữa bị rớt xuống mặt đất, may mắn hắn giơ tay đỡ lại.

Mộ Thần cũng hiếm khi lộ ra biểu cảm để tâm cùng chú ý, có thể thấy chuyện này hắn phi thường quan tâm.

"Các huynh trước đừng kích động. Hài tử này phỏng chừng mới hai mươi ngày, cho nên mạch cũng không phải rõ ràng, đại phu bình thường chẩn không ra cũng là bình thường, nhưng phụ thân ta trước đây đã dạy ta làm sao chẩn đoán hỉ mạch trong một tháng, cho nên ta tám phần nắm chắc là hỉ mạch." Vương Nhất Bác giải thích: "Bất quá vẫn nên mời phụ thân đến một chuyến, dù sao Mộ Thần hiện tại có chút phong hàn, hài tử lại quá nhỏ, kê đơn dưỡng thai còn cần phụ thân đến viết mới đảm bảo."

"Được, được, ta tìm người đến thỉnh tiền bối lại đây." Tiêu Hoàng biết, Vương Nhất Bác tuy nói là chỉ nắm chắc tám phần, nhưng nếu không phải thật sự xác định, hắn sẽ trực tiếp sai người thỉnh phụ thân lại, chứ không phải nói nhiều với bọn họ như vậy.

Sau khi Tiêu Hoàng rời đi, Vương Nhất Bác để Mộ Thần nằm xuống, nói: "Huynh ngủ một hồi trước, phụ thân muốn đến cũng phải một lát nữa."

"Ngủ không được." Nghĩ mình có thể có hài tử, Mộ Thần cũng vạn phần kích động.

"Huynh hiện tại đang bệnh. Nghỉ ngơi nhiều cũng có lợi đối với hài tử." Vương Nhất Bác cười nói.

Nghe được lời hắn, Mộ thần gật gật đầu, mặc kệ có ngủ được hay không, vẫn là nhắm mắt lại.

Hai khắc sau, Trương Bân Bân mang theo hòm thuốc đi đến, Tiêu Hoàng tự mình đến mời người, biết hài tử của mình đã ở đó, Trương Bân Bân buông đơn thuốc trong tay, nói một tiếng với Vương đa đa, liền đi theo Tiêu Hoàng tới Dịch Vương phủ.

Sau khi xem xong mạch cho Mộ Thần, Trương Bân Bân gật gật đầu với Vương Nhất Bác, một là khẳng định chẩn đoán của hắn, hai là vui mừng giáo dục của mình, Vương Nhất Bác thật sự học vào.

Thấy Trương Bân Bân gật đầu, Mộ Thần lộ ra tươi cười. Tiêu Hoàng hành lễ với Trương Bân Bân, kỳ thật Mộ Thần từng lén đến tìm Trương Bân Bân, muốn xin một đơn thuốc giúp hắn hoài thai, Trương Bân Bân liền kê cho hắn. Sau đó Tiêu Hoàng biết, nói với Mộ Thần mình không hy vọng xa vời có hài tử. Nhưng Mộ Thần vẫn kiên trì uống dược. Không ngờ cuối cùng thật sự đã mang thai.

"Không cần cảm tạ ta. Trước đây đơn thuốc chỉ là điều trị thân thể hắn, dù sao thời điểm hắn trở thành Khanh tử đã bị thương tổn thân thể. Lần này có thể hoài hài tử, cũng là bởi vì Mộ Thư đến, trong lòng hắn không có gánh nặng, tâm tình tốt, cũng hỗ trợ mặt này là tất nhiên." Trương Bân Bân giải thích xong, viết đơn thuốc an thai thích hợp cho Mộ Thần, để hắn dùng trước một đợt. Chờ phong hàn khỏi, viết lại đơn mới.

Tin Mộ Thần mang thai bay vào trong cung, Hoàng Thượng Hoàng hậu trực tiếp đến từ đường Hoàng thất, bái tạ tổ tông phù hộ, khiến nòi giống Hoàng gia được kéo dài, còn là tam hỉ lâm môn.

Hai tháng sau, ba vị dựng phu ngồi ở trong viện Lân Vương phủ, ăn dưa và trái cây, trò chuyện về bé con trong bụng. Ba hài tử chơi trong viện, tiếng cười đùa thỉnh thoảng truyền vào, bốn bề an nhàn tường hòa......

Hiện tại, bọn họ chỉ chờ hài tử sinh ra, thêm hạnh phúc cho cuộc sống......

Nguyện Vì NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ