8. Loạn(@'_`@)

2.7K 198 40
                                    

Em cười khổ,một nụ cười chua xót và đầy thương hại mà em dành tặng cho sự ngu ngốc của bản thân

Ước gì giấc mơ ấy có thể kéo dài mãi mãi,vậy thì em sẽ được bên cạnh Yasuhiro của mình rồi.Mặc cho cái thân thể này có chết quách nơi đây cũng chẳng sao cả...

"Mày sống dai thật đấy con chuột nhắt à"

Kokonoi mỉa mai.Tiếng nói ấy hoàn toàn làm em vỡ mộng,trở về với một thực tại đầy đau thương

"..."

Em tuyệt vọng rồi,cổ họng cứng lại mà chẳng thể phát ra lời,chẳng còn chút run sợ hay đau đớn nữa...

Trực tiếp đứng dậy,cái cơ thể yếu ớt không còn chút sức sống nữa,nó vô hồn đến đáng sợ.Cảm giác như bản thân đang gần với cái chết vậy,mặc cho những lời xúc phạm,nhục mạ từ phía họ,vì bây giờ em chẳng còn sức để tâm nữa rồi

Đôi chân yếu ớt,trực tiếp bước đến chiếc cửa gỗ.Em hiện tại không thể nghĩ gì ngoài nghỉ ngơi,em mệt mỏi lắm rồi...

Bàn tay vừa chạm đến tay nắm, thì có một lực mạnh đạp vào người em khiến em ngã nhào,là Mikey... một cước đầy uy lực đó,chỉ có thể gã ta thôi-

Đầu bị cứa mạnh vào thanh sắt mà xuất hiện một vạch lớn ở thái dương,máu tuôn ra không ngừng cùng những vết thương lớn nhỏ khác nhau chi chít trên người,vậy mà chúng vẫn chưa là gì so với phần bụng bị va đập mạnh vào tay nắm.Tách tách...một vài giọt máu bất thường chảy xuống ở phía dưới hạ thân khiến em lẫn mọi người đều kinh ngạc

Em dường như chết lặng,miệng lại lẫm bẫm không ngừng,cổ họng của em nghẹn lại như muốn nói gì đó,chỉ tiếc là nó không thể phát ra thanh tiếng được

Không một ai đáp lại tiếng nói đầy yếu ớt đấy của em, dường như tất cả chúng nó đều bị đóng băng vậy .Đã cố gắng gượng dậy nhưng bất thành,vũng máu trơn trượt ấy khiến em trực tiếp ngã xuống,bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội và máu cứ thế tuôn ra, nó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại

Em vì mất máu mà ngất lịm đi...

không còn sau đó nữa

...

.
.
.
Âm thanh leng keng va chạm của những dụng cụ,sự hoảng loạn của các vị bác sĩ áo trắng,họ ồn thật, làm giấc ngủ của em chẳng ngon chút nào...

"Mất máu nhiều quá,mau truyền máu gấp!!"

"Nhịp tim của bệnh nhân đang có dấu hiệu xấu,mau mang máy sốc điện tim đến đây!!"

"Cầm máu nhanh lên!!"

Không một liều thuốc mê gì cả,cứ thế mà trực tiếp đưa vào phòng phẫu thuật,em chẳng chút cảm giác đau đớn nữa,thứ duy nhất em cảm nhận được là cái lạnh của những chiếc dao kéo đang lần lượt mổ xẻ,từng đường đi chính xác của những vị bác sĩ ấy.

Hàng mi cong vút nhắm chặt lại,cả cơ thể bất động nhưng lại nhạy cảm vô cùng,nhưng ngay tại lúc này em chẳng suy nghĩ được gì nữa,dường như chính em cũng đã ruồng bỏ đi bản thân mình,một cái chết như này sẽ nhẹ nhàng hơn nhỉ?

[BontenxSanzu]R18 XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ