4.1

952 76 4
                                    




Nghiêm Hạo Tường có một tảng đá đè nặng trong lòng khiến hắn buồn phiền.

Khi Mã Gia Kỳ vội vàng chạy tới đã nói cụ thể cho hắn biết tình huống của Tống Á Hiên không hề ổn, bất luận là thân thể hay là tinh thần đều không thể cứu vãn được nữa, đến giờ còn chưa tỉnh lại. Lịch trình của Lưu Diệu Văn vẫn dày đặc không thể sắp xếp thời gian quay về thăm bệnh, thế là anh và Trương Chân Nguyên không nói việc này với Lưu Diệu Văn nữa. Đương nhiên, có thể giấu được một thời gian chứ không giấu được cả đời, Lưu Diệu Văn sớm muộn rồi cũng sẽ biết chuyện.

"Cậu Nghiêm...." Giọng Mã Gia Kỳ hơi do dự, "Thật ra chuyện này là do tôi sơ suất, không thể trách Lưu Diệu Văn được. Nếu như Hạ Tuấn Lâm còn tức giận thì có thể trút vào người tôi, dù sao cũng là do tôi không sắp xếp sự việc ổn thỏa mới khiến đứa trẻ kia xảy ra chuyện."

"Còn có.... cậu đừng nhốt em ấy nữa, tình huống của em ấy so với Tống Á Hiên cũng chả đâu vào đâu, lỡ như nhốt đến sinh bệnh thì....."

Lòng người thật là một thứ gì đó rất phức tạp, sau khi nghe Mã Gia Kỳ báo cáo đơn giản tình huống trong bệnh viện xong thì mày hắn nhíu lại, "Người anh họ kia của em ấy.... là bạn cùng lớp sơ trung của anh?"

Vẻ mặt Mã Gia Kỳ cứng lại, "Ừm, bây giờ đang phụ trách chăm sóc Tống Á Hiên, Kiki gần đây cũng vẫn luôn ở bệnh viện phụ giúp."

"Không phải." Nghiêm Hạo Tường nói: "Ý của tôi là anh ta tên là gì?"

Mã Gia Kỳ: "Đinh Trình Hâm, sao vậy cậu Nghiêm?"

"..... Không có gì, tôi chỉ hỏi qua thôi."

Trong phòng, tôi ngồi dựa vào cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, vết thương trên tay đã được Mã Gia Kỳ băng bó nhưng vẫn đau rức khó nhịn, trên mặt đất là cháo ấm của Nghiêm Hạo Tường mà tôi lần nữa đổ đi. Cửa sổ được đóng thêm mấy tấm ván gỗ, mảnh kính vỡ cũng được dọn sạch sẽ. Ánh nắng ngoài cửa rất đẹp mà sao tôi lại cảm thấy trong phòng chỉ một mùi thối rữa.

Nếu nói thật lòng, điều tôi sợ không phải là Tống Á Hiên có thể tỉnh lại hay không, mà thực sự sợ là đứa trẻ này có thể sẽ bị nhiễm bệnh gì đó. Ngành giải trí nhiều người nước đục dạng người gì cũng có, chưa nói đến sức chịu đựng của một đứa nhỏ như Tống Á Hiên, chỉ cần một cú đánh cũng đủ phá hủy mọi điểm chống đỡ của em.

Cũng không biết vì sao Nghiêm Hạo Tường không chịu để tôi đi, thậm chí còn cố làm ra vẻ một tấc cũng không rời ở lại với tôi, như thể sợ tôi sẽ làm việc ngốc gì đó. Nhưng tôi chọn cách yên lặng và tuyệt thực để phản kháng, gắng gượng nhịn qua ba ngày trực tiếp khiến tôi nhìn đồ ăn gì cũng phản xạ có điều kiện buồn nôn.

Cho đến một ngày, Nghiêm Hạo Tường vẫn như cũ bê vào bát cháo nóng hổi, mùi hương lan tỏa khiến dạ dày tôi đảo lộn, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, đến đây mới khiến hắn biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Hắn nhốt tôi sinh ra bệnh.

Nhưng như vậy cũng tốt, như vậy hắn sẽ đưa tôi đi bệnh viện, rốt cục tôi cũng có thể được như ý nguyện đến thăm Tống Á Hiên. Trước đây khi cãi nhau với Nghiêm Hạo Tường tôi luôn nhịn xuống ba phần. Bởi hắn từng là thiếu niên mà tôi thích, tôi không nỡ để những lời nói nặng nề kia nện vào nơi đầu tim hắn. Nhưng giờ đây khi nhìn đến đứa nhỏ toàn thân treo đầy dụng cụ nằm trên giường bệnh kia tôi đột nhiên cảm thấy trước đây nhường nhịn Nghiêm Hạo Tường quả thực đều là chó chết.

[TRANS] Tâm Hữu Bất CamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ