3. what?

578 56 1
                                    

Chap 3

One Day... Bokuto

Câu lạc bộ bóng chuyền
-"Akaashi hôm nay vắng sao?? "
-"lạ thật đó nha... Bokuto, mày thân với em ấy mà có biết gì không? "
-" không tao cũng không biết nữa, dạo gần đây em ấy lạ lắm"
-"hả lạ sao!? ... Tao thấy bình thường mà"
-:"tao cảm thấy em ấy cứ như luôn né tránh tao "
-" mỗi khi t cố hỏi thì em ấy luôn né tránh... Một ngày có khi không thể nói chuyện quá 5 câu. "
...
-" nà Bokuto à, có khi.... "
-bo:" ???? "
-" có khi m bị ghét rồi đó"
-bo :" HẢ!!! Không thể nào...?mà.."
-" ai biết được... "
Bokuto cũng chẳng dám khẳng định, bởi có lẽ vì chính anh cũng cảm thấy vậy. Một giọng nói vang lên... Làm anh có chút hoảng hồn.
-" còn một tuần nữa hoi, là năm 3 tụi mình tốt nghiệp rồi nhỉ.... Sẽ nhớ lắm cho coi... Tụi bây trân trọng thời gian tí coi.!!! "
- " đây là câu lạc bộ bóng chuyền cứ luyện tập thôi là đã tạo kỉ niệm rồi ... "
-" đúng là thứ không chút lãng mạn nào thể nào mày ế đến giờ"
-" mày nói cái gì. Mày thì khác gì tao cơ chứ??? "
- " m nhìn kìa đến thằng ngố cũng biết đúng im suy nghĩ về truyện xưa thì . T nói đúng rồi còn gì??? "
...
Còn một tuần  nữa là rất khó để gặp em sao? Bây giờ em đang làm gì vậy Akaashi?

_______quay về khoảng thời gian khi căn bệnh của Akaashi bắt đầu

Bokuto với cái đầu đơn giản của mình, thì anh lại theo " thói quen " mà xuống lầu năm 2 để tìm cậu đàn em yêu quý. Có vẻ lạ khi cả hai không bằng tuổi cũng chẳng thân thiết với nhau từ nhỏ. Nhưng đối với anh , cậu rất đặc biết, không phải chỉ vì anh và cậu là Ace và chuyền hai nên mới thân thiết. Mà có gì đó luôn thôi thúc anh tiến gần với cậu... Càng gần.. Càng tốt.

-" akaashiii em đây rồi... Ta cùng đi ăn trưa ha... "
-:" Ah... Bokuto-san... Khụ khụ..? "
Lại ho rồi, có vẻ từ ngày hôm đó, cậu đã ho rất nhiều. Anh luôn cố hỏi thăm cậu nhưng nhận lại vẫn là nhưng câu :" em không sao ạ"... " không sao" ư... Thật sao?
-:"Bokuto-san... Khụ khụ.. Xin lỗi em có việc bận rồi ạ... "
-" lại nữa sao... Lâu rồi tụi mình không ăn cùng mà... "
-:" em xin lỗi... Thật sự có chút gấp ạ... "
    Akaashi lại chạy đi rồi...

...

Việc Bokuto được em gái tỏ tình vào buổi sáng hôm đó là sự hiểu nhầm đau đớn. Đúng hơn thì em gái đó cũng có tình cảm với anh thật. Nhưng chuyện này đã kết thúc từ lâu anh đã từ chối nó rồi...
Chỉ vì Akaashi dạo gần đây có vẻ né tránh anh... Nhớ đến việc lần trước cậu phải đến phòng y tế vì anh kéo cậu tập luyện quá sức là lại khiến anh rất khó chịu, cảm giác rất tệ, nên đã hẹn, em gái đó đến để?
   -bo:" Thật ra anh hẹn em cũng không phải làm khó em đâu chỉ là... Là "
  -? :" Bokuto senpai cứ nói thẳng đi ạ. Nếu có thể giúp được thì em sẽ cố gắng"
-bo:" Bánh... Bánh hồi trước em tặng anh thật sự rất ngon... Dù anh đã từ chối, nhưng em vẫn muốn mời anh và cả câu lạc bộ, mọi người đều thấy nó rất ngon, liệu... Liệu em có thể chỉ anh chỗ mua được không? "
Như những gì Bokuto nói chiếc bánh đó được đem cho cả câu lạc bộ ăn mọi người và Akaashi đều khen nó rất ngon. Nhưng lại chẳng ai biết nó từ đâu cả . Cũng chẳng ai biết là có người tỏ tình anh nên được tặng.
-? "Haha ngon phải không, em cũng rất thích bánh của tiệm  này nhưng em lại không nhớ rõ địa chỉ. Em sẽ đưa nó cho anh vào thời gian gần nhất "
-bo:" thật ngại quá, cảm ơn em nhiều nha"
Tất cả đều chỉ đơn giản như vậy. Nhưng nhìn hậu quả của nó xem. .. Bị hiểu nhầm tỏ tình... Đỉnh cao của sự cay nghiệt gần như ông trời không ưu ái cho anh và cậu... Đó là cái ôm mà Akaashi bắt gặp..
...
Chiều hôm đó.
-?"Em đã có được địa chỉ cửa hàng rồi "
-:"Thật sao.... Ah cảm ơn em nhiều... Chắc là Akaashi sẽ vui chết mất"
-? "Anh nói nhỏ thôi có ai nghe thấy thì sao, không phải anh nói muốn giữ bí mật à??? "
-:" À phải ha... "
-? "Mà Akaashi là ai vậy, người anh thích saoooo???? "
-bo:" không không phải đâu.... Chỉ.. Chỉ là đàn em mà anh rất quý thôi. "
-? "Ể.. Hình như hong phải như vậy nha... Nếu anh không nói sự thật đành dím địa chỉ đi vậy "
-:"không đừng mà.... "

[𝓑𝓸𝓴𝓾𝓐𝓴𝓪]-HẠT GIỐNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ