Nhật kí chăm em bé của các anh (IV)

1.1K 170 7
                                    

Chương này Tiểu Vũ muốn ăn rau mùi và nhảy theo nhóm nhạc nữ.

"Tiểu Vũ, em cầm cái gì trong tay đấy?"

Bá Viễn còn đang nấu cơm trong bếp thì Tiểu Vũ vui vẻ chạy tới, trong tay còn cầm theo cái cây gì xanh xanh, thật sự là do Tiểu Vũ đang di chuyển nên người già Bá Viễn tỏ vẻ anh không thấy rõ bé đang cầm cái gì.

"Anh Mặc Mặc nói cái này là rau mùi ~"

Tiểu Vũ cầm một cây rau mùi bé lấy được, cố kiễng chân lên để cây rau mùi kia hiện lên trước mặt anh Bá Viễn đang rửa rau không có rảnh để nhìn bé.

"Ừ, đúng rồi, vậy Tiểu Vũ cầm nó đi chơi đi."

Bá Viễn vốn muốn xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, nhưng bỗng nhiên ý thức được tay mình còn ướt không xoa được, chỉ có thể chép miệng chặc lưỡi, đành nhịn lát nữa nấu cơm xong rồi nói lại.

"Vâng ạ, anh Bá Viễn."

Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn Bá Viễn, bé tiến về phía trước vài bước rồi vùi đầu vào trong tạp dề của Bá Viễn, còn cố ý cọ cọ lên, hít lấy mùi thơm của nắng, vô cùng dễ chịu.

Bá Viễn thấy thế theo bản năng lui về phía sau vài bước, để lại đủ chỗ giữa Tiểu Vũ và cái bàn, rõ ràng Tiểu Vũ cũng không cọ lên người anh, nhưng trái tim anh không hiểu sao lại cảm thấy tê dại, có cảm giác không nói nên lời.

"Sao thế Tiểu Vũ, nhào vào lòng anh làm gì?"

"Bởi vì trên người anh có mùi thơm lắm, Tiểu Vũ thích ngửi."

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt cười của Bá Viễn, giả bộ ngây ngất nhắm tịt hai mắt lại, dứt khoát dang tay ôm lấy chân anh, bắt đầu lắc lư qua trái qua phải.

"Tiểu Vũ đợi lát nữa ra ngoài, anh cho em ngửi đủ luôn được không? Bây giờ em cứ thế này anh sắp đứng không nổi rồi, coi chừng lát nữa anh ngã đè lên người Tiểu Vũ thì Tiểu Vũ không cao được nữa đâu."

Đứa nhỏ không tính là cao lắm, trong hai bàn tay nhỏ còn ôm theo một cây rau mùi vừa vặn kẹt ở chỗ cong phía sau đầu gối Bá Viễn, lắc lắc một cái làm cho Bá Viễn cũng có chút đứng không vững.

"Vâng ạ."

Tiểu Vũ không tình nguyện bĩu môi nhỏ, lề mề lề mề hục hặc cả buổi, lúc này mới chịu thả lỏng hai bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy một chỗ .

A, bé cũng sắp quên mất, trong tay bé thế mà còn cầm một cây rau mùi ó, cá nhỏ khổ sở không thể ôm ngửi ngửi anh Bá Viễn, cũng chỉ có thể ăn rau mùi để an ủi chính mình thôi.

"Chờ đã Tiểu Vũ, bình thường anh dạy em thế nào? Trước khi ăn em phải rửa chứ, em xem em rửa sạch chưa?"

Bá Viễn thấy Lưu Vũ muốn đưa cọng rau mùi chưa rửa vào miệng, anh cố gắng hết sức làm cho động tác của mình thoạt nhìn nhẹ nhàng một chút, giọng điệu cũng dịu dàng một chút, lấy cọng rau mùi từ trong tay Tiểu Vũ đi rửa sạch rồi mới cho bé ăn, nhưng hình như đứa nhỏ vẫn bị anh dọa sợ.

【ALL VŨ】 ĐẾN SỦNG LÍU DUỶ NÀOOOONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ