"Anh ơi, uống nước."
Quay hình một ngày, cả người mệt mỏi rã rời, không còn gì tốt hơn so với việc vừa về nhà liền nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu đưa cho mình một ly nước, Bá Viễn tỏ ra rất vui vẻ.
"Cảm ơn Tiểu Vũ nhé."
Chỉ thấy Bá Viễn đang muốn nhận lấy ly nước, nhưng Tiểu Vũ không cầm chắc, có một ít nước thoáng cái văng lên tay bé, tuy là nhiệt độ không quá cao nhưng nếu uống thì vẫn có hơi nóng.
"Có nóng không?"
Chút chuyện này không hề gì nhưng lại dọa sợ Bá Viễn, anh sợ nước sôi làm bỏng đứa nhỏ, sợ bé sẽ đau, anh lập tức đặt cái ly xuống, tìm giấy vệ sinh nhẹ nhàng lau tay cho Tiểu Vũ, thấy không bị nóng thành vệt đỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không nóng không nóng ạ, nhưng anh Bá Viễn uống sẽ hơi nóng đó, Tiểu Vũ thổi phù phù sẽ không nóng nữa."
Tiểu Vũ lắc lắc đầu nhỏ, dùng tay kia cầm ly nước lên ra sức thổi vào bên trong mấy cái, đưa tới trước mặt Bá Viễn như dâng vật quý, sao nhỏ ẩn ẩn trong ánh mắt bé nhìn anh, cho dù lòng gan dạ sắt cũng mềm nhũn cả ra.
"Tại sao? Nếu Tiểu Vũ không thấy nóng vậy sao có thể nói anh sẽ thấy nóng chứ?"
Bá Viễn nhận lấy ly nước uống vài ngụm, tuy là sau khi thổi rồi vẫn còn nóng, nhưng anh cũng không thể hiện ra ngoài để bé lo lắng, chỉ ôm Tiểu Vũ bảo bé đứng lên đùi mình, ra vẻ không rõ hỏi bé.
Tiểu Vũ nghiêng đầu, "Anh Bá Viễn ngốc quá à, tay của em với miệng của anh cảm nhận nhiệt độ không giống nhau đâu."
Tiểu Vũ nói xong kiêu ngạo chống nạnh, bởi vì đang bị ôm nên đụng phải tay Bá Viễn, thế nên bé liền nghịch ngợm đùa dai nắm lấy hai ngón tay Bá Viễn, tưởng rằng như thế sẽ làm anh không thoải mái. Thực ra kiểu hành động ngây thơ này trong mắt Bá Viễn là vô cùng đáng yêu.
"Vậy cũng đúng."
Anh trai ngốc nghếch đã quá choáng váng vì công việc chột dạ lén sờ sờ chóp mũi trong lòng mà nghĩ thầm, chỉ số thông minh của mình sẽ không thật sự kém một đứa trẻ năm tuổi đó chứ?
"Anh Viễn về rồi hả?"
Trương Gia Nguyên từ lầu hai xuống dưới tìm đồ, nhìn thấy Bá Viễn lại* ôm em bé Tiểu Vũ nhà mình, trong nháy mắt giương lên nụ cười giả trân, không thể thuần thục hơn mà "cướp" Tiểu Vũ qua ôm vào người.
*từ gốc là 又双叒叕 : là một ngôn ngữ mạng dùng để nhấn mạnh một việc gì đó thường xảy ra lặp đi lặp lại.
Yes Nguyên thông minh yes.
"Ừ."
Quả nhiên là một giây trước Trương Gia Nguyên cười giả trân thì một giây sau Bá Viễn liền sụp đổ, ngọn lửa chiến tranh mà chỉ có hai người thấy bắt đầu bùng lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
【ALL VŨ】 ĐẾN SỦNG LÍU DUỶ NÀOOOO
Fiksi PenggemarChỗ để mọi người vào xem INTO1 sủng Líu Dủy với mình =)))))) TRUYỆN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ MÌNH SẼ ĐỂ HÌNH PERMISSION ĐI KÈM, CÒN CÁI NÀO DỊCH CHUI THÌ MÌNH SẼ THÔNG BÁO BẢN DỊCH CỦA MÌNH DỰA TRÊN QT VÀ TỪ ĐIỂN NÊN CHẮC ĐỘ CHÍNH XÁC CHỈ...