Khoảng thời gian sau cái ngày Felix nhìn thấy tận mắt nàng thơ trong mộng của Chris cứ vậy trôi qua trong những cơn bứt rứt. Cậu bé đã cố gắng lờ nó đi nhưng sự ganh tức âm ỉ chẳng buông tha cho em một ngày nào. Felix vật lộn cùng với chúng, những cảm xúc tiêu cực đáng ghét khiến đứa trẻ tội nghiệp nghĩ rằng bản thân mình đang biến thành một kẻ tồi tệ, nhất là khi em phải chịu thua trước bản ngã đố kị bên trong mình, để nó chiếm hữu em và khiến em quắc mắt nhìn Sophia đầy căm tức.
Em thề rằng đã nhiều hơn hai lần Sophia vô tình bắt gặp ánh mắt thù hằn của em đang ném về phía mình. Nàng e sợ lảng đi, và em nghĩ rằng chính sự đố kị của mình đã quẳng em vào rắc rối, có lẽ Chris sẽ phát điên lên và nhìn em bằng một cặp mắt khác, em sẽ chẳng còn là đứa trẻ ngoan ngoãn thơ dại mà hắn đã từng rộng lượng cưu mang. Nhưng Chris không hề hay biết đến việc em căm ghét Sophia đến nhường nào, chính nàng, vị tiểu thư cao quý phải luôn chịu đựng ánh nhìn chòng chọc từ em mà chẳng vì lí do gì, đã tuyệt nhiên giấu nhẹm chuyện ấy đi.
Nàng vẫn thi thoảng ghé sang cửa hàng hoa của hắn, trên tay luôn xách theo một túi đồ ngọt các loại, mang đến tặng cho em và Sam.
Môi Sophia nhỏ xinh, đỏ mọng như thức quả ngọt chín thơm đẹp mắt. Mỗi lúc nàng cười với em, Felix dường như cảm nhận được từng cơn nhói đau đâm chọc trong lồng ngực, rằng sự đố kị xấu xa nơi em đang chống chọi quyết liệt để không bị khuất phục bởi thứ ánh sáng thánh khiết nhất từ nàng. Và bởi vì nàng đã luôn cười với em như thế, còn em thì cứ kiếm cớ tránh đi ánh nhìn từ Chris, hắn đã chẳng hay biết gì trong một khoảng thời gian dài.
Felix Owenson ngày càng trở nên ủ rũ, em thường xuyên ngồi thu mình lại ở một góc sau quầy, trơ mắt nhìn đoàn người bận rộn chạy qua chạy lại trước cửa tiệm. Rổ dâu tây đỏ mọng cùng chiếc bình thuỷ tinh đầy ắp kẹo ngọt đặt ở góc quầy, những thứ mà trước kia em đặc biệt yêu thích, nay cũng chẳng còn khiến em thấy hứng thú nữa.
Christopher lại chẳng mảy may để ý đến sự thay đổi tâm trạng từ em, hoặc là do bản thân hắn những ngày này quá vui vẻ để nhận ra một bầu không khí u ám bao quanh cơ thể cậu bé. Hắn cả buổi ra ra vào vào, cười nói không ngớt. Và không phải việc nhìn hắn sống tích cực như thế làm em khó chịu, em chỉ là nuối tiếc, người khiến cho tâm tư hắn như được gột rửa lần nữa, lại chẳng phải là em.
Felix ngồi bệt xuống sàn nhà, sau chiếc quầy gỗ vừa cao vừa dài, trên tay lại ôm khư khư lấy những cuốn truyện cổ tích sờn cũ mà hắn từng tặng em ngày còn bé. Em khom lưng, thu cơ thể gầy gò của mình lại, cặp mắt khô khốc đánh qua một lượt những vật dụng lỉnh kỉnh xung quanh em.
Và đó là khi em vô tình trông thấy chúng, đôi găng tay phẳng phiu của Chris nằm chồng lên nhau, vắt vẻo trên lưng tựa của chiếc ghế cũ gần quầy.
Như có một ma lực khó cưỡng, đôi mắt vô hồn của em dán chặt trên đôi găng tay, có chút nhức nhối trước màu trắng tinh khôi hoàn hảo của chúng. Sau một lúc, em chợt nhổm người dậy, bẽn lẽn bò đến bên cạnh chiếc ghế, bàn tay bé xinh vươn đến, nhanh nhẹn thó mất một chiếc găng tay.
Felix nắm chặt vật bằng vải mềm, lẳng lặng quay trở lại chỗ ngồi cũ trong góc quầy của em. Em nghe tiếng tim mình đập thình thịch, run sợ và cắn rứt. Sau khoảng thời gian ở cạnh Christopher và được hắn dạy dỗ, em học được rằng việc đụng chạm và lấy đi những vật dụng cá nhân của người khác mà không được sự cho phép sẽ bị xem là một hành động xấu xa, kể cả khi chúng đơn giản chỉ là một mẩu chì vụn, một viên kẹo, hay trong trường hợp này, là một chiếc găng tay.
![](https://img.wattpad.com/cover/289651830-288-k940277.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
𝔀𝓲𝓵𝓭 𝓯𝓵𝓸𝔀𝓮𝓻𝓼 • 𝓬𝓱𝓪𝓷𝓵𝓲𝔁
Fiksi PenggemarFic được lấy bối cảnh tại London, tầm những năm giữa TK 19 (1850-1860) - Bang Chan - Christopher (Blair) Jefferson - Felix Lee - Felix (Auger) Owenson - Hyunjin Hwang - Sam ------------------ Story by Evelyn Do not re-up