TG1: CHƯƠNG 26.

1.5K 136 0
                                    

Chương 26: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (26).

Thời điểm Tạ Mộc tỉnh lại, cậu đang ở trong một căn phòng thuần trắng.

Khăn trải giường, chăn, thậm chí là rèm cửa, đều là màu trắng.

Cậu có chút suy yếu mà chống tay ngồi dậy, đại não chậm nửa nhịp còn chưa nhớ tới việc xảy ra trước đó, giờ phút này vẫn còn có chút mê mang, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.

Trong không khí, mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi, một người đàn ông đang đứng đưa lưng về phía cậu, đùa nghịch những đoá sơn chị trên bàn.

Người thanh niên theo thói quen gọi một tiếng "Bạc Khâm."

Tay Đàm Đào đang cầm hoa chợt khựng lại, ánh mắt luôn luôn thể hiện ra sự dịu dàng bên ngoài chợt lạnh xuống, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, ánh nhìn lạnh nhạt lạnh lẽo kia liền biến mất dưới cặp kính gọng vàng.

Y đẩy mắt kính, mang theo nụ cười ôn nhu quay đầu lại, gọi một tiếng, "Tiểu Mộc."

Trong đôi mắt của Tạ Mộc nhanh chóng rút đi sự mơ hồ, chỉ còn lại chán ghét, cậu xoay người bước xuống giường, đôi chân trắng nõn không đi giày chỉ vừa mới đặt xuống trên thảm lông trắng đã mềm nhũn, ngã khụy trên mặt đất.

Thanh niên không rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu chống thân mình muốn ngồi dậy, lại phát hiện đôi tay còn miễn cưỡng có thể dùng chút sức lực, mà đôi chân, lại giống như cảm thụ không được sự tồn tại của nó.

Đôi giày da thủ công màu đen hoàn mỹ dừng trước cặp mắt bất lực đang cúi của Tạ Mộc, Đàm Đào chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay ra, ý muốn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người trước mắt.

Đầu ngón tay thon dài còn chưa kịp chạm tới khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp kia, đã bị thanh niên tránh thoát.

Cậu lao lực quay mặt đi, đôi con ngươi phiếm tròn tràn đầy sự lạnh lùng và chán ghét "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Đàm Đào bình tĩnh nhìn người trước mặt, cậu đã từng ỷ lại vào y như vậy, nhưng giờ đây, trong mắt cậu, rốt cuộc không còn tồn tại Đàm Đào.

Nếu chưa từng có được, vậy thì còn tốt.

Nhưng sai là sai ở chỗ.

Y đã từng có được chút ấm áp này rồi.

"Tiểu Mộc, có phải em đã quên mất lúc trước đã xảy chuyện gì rồi hay không?"

Người đàn ông bề ngoài nhìn như ôn hòa tuấn tú cười khẽ nhắc nhở "Nếu Bạc Khâm cũng đã bỏ em mà đi, vậy em còn kiên trì làm gì."

Tay y, men theo quần áo trên người của Tạ Mộc, bắt đầu từ bắp chân, thong thả, mà lại nhẹ nhàng một đường trượt lên.

Đàm Đào có thể cảm nhận được, cơ thể người dưới thân đã cứng đờ như thế nào, thậm chí là rùng mình muốn thoát đi.

Y không cũng không quá đau lòng.

Chắc là bởi vì y biết, thân thể này căn bản không phải bảo bối của y.

Tra công đến chết đều cho rằng ta là bạch liên hoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ