Yu Jimin sau ngày dại dột, cảm thấy bản thân dần trở nên lạc lõng.
Có một sự thay đổi nhẹ nhàng khó có thể nhận ra, nhưng cô nghĩ mình vẫn có thể cảm nhận được.
Kim MinJeong bỗng dưng thật lạ lẫm.
Nàng cười nhiều hơn, giao tiếp với nhiều người hơn. Và trên hết, nàng rất tự nhiên nói chuyện với cô như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Như thể cô và nàng chưa từng trong một mối quan hệ...
Yu Jimin lúc này mới nhận ra, thà rằng nàng cứ như vậy lạnh lùng với mình. Điều đó có nghĩa nàng còn để tâm đến cô. Chứ không phải như hiện tại, một người đồng nghiệp, chỉ vậy thôi.
Sự hoang mang đến khi đã quá muộn. Sự bình thản của nàng chẳng khác nào một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô, nhưng cô lại hoàn toàn không thể chống cự. Bởi cô vẫn luôn cho rằng mình muốn điều ấy.
Sự tự tôn đã sụp đổ, sự tự tôn đã không thể tiếp tục lừa dối rằng Yu Jimin không nhớ người yêu cũ, sự tự tôn trong cô hiện tại chỉ còn là một đống rác rưởi không hơn không kém.
Hiện tại, cô cũng đã sớm nhận ra mình xứng đáng với đống rác rưởi do chính mình tạo ra.
Những người bạn mới chẳng biết gì ngoài hò hét chơi bời, những bữa tiệc inh ỏi đến điếc tai. Thi thoảng đi với tần suất không nhiều còn cảm thấy vui vẻ. Đặc biệt là khoảng thời gian cô vì chứng minh mình không buồn với Kim MinJeong mà ngày nào cũng cố gắng để không đi về nhà sớm, hiện tại chỉ cần nhớ đến mùi vị của mấy buổi tiệc đều đã phát buồn nôn.
Lúc này đây cô mới nhớ đến những đêm ôm nàng trong lòng. Mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ như em bé, cùng nàng xem những bộ phim tình cảm, hay chỉ đơn giản là chia sẻ cho nhau những bài nhạc hay.
Yu Jimin thật sự đã hối hận.
"Pringles ra vị mới sao? Được, lát nữa khi xong việc, em nhất định phải lôi chị Aeri tới cửa hàng tiện lợi để mua nó." Kim MinJeong vui vẻ nói chuyện với hair stylist. Việc nàng thích Pringles hầu hết mọi người xung quanh đều biết rất rõ. Đặc biệt là vị hair stylist đang làm tóc cho nàng cũng là một fan cuồng của thứ đồ ăn vặt này, có một dạo sinh nhật nàng, chị ấy có từng tặng nàng một thùng đầy đủ các vị của Pringles.
"Bé, chị xin bé, hiện tại chị cảm giác như mình ợ hơi cũng ra mùi snack rồi." Uchinaga Aeri vừa hoàn thành xong phần chụp hình, quay trở lại liền đã nghe thấy cuộc nói chuyện đáng sợ của hai người nọ. Tại sao lại đáng sợ ư? Vì từ khi ở cùng với Kim MinJeong, cô không điêu đâu khi nói rằng một phần ba căn phòng chính là mấy cái hộp snack này. Chuyện chưa dừng lại ở đấy, Kim MinJeong này mua nhiều nhưng nào có ăn được hết. Những lúc như vậy, nàng đều lập tức sử dụng bộ mặt cún con của mình để cô không thể từ chối mà ăn cùng nàng cho bằng hết.
Đương nhiên là lúc này nàng cũng sẽ làm vậy.
"Thôi được rồi, xong việc rồi chúng ta đi..." Uchinaga Aeri khẽ thở dài dâng cờ trắng đầu hàng, nhưng nhìn Kim MinJeong ré lên trong vui sướng như lúc này, cô cũng vui lây. Ăn snack nhiều cũng không chết được.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Winrina] London Without Her
FanfictionHát đi hát đi, hát những bài nhạc em muốn hát, nghe những bản nhạc em muốn nghe. Chúng ta đều là những kẻ ngốc lang thang nơi chốn này.