TRỌNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

1 0 0
                                    

Văn án

Một đời trước, Tiêu Lạc Ngọc không phụ người trong thiên hạ, lại duy nhất phụ Hoa Diệc Khê.

Mà Hoa Diệc Khê phụ người trong thiên hạ, lại chỉ không phụ hắn.

Hoa Diệc Khê làm hết thảy mọi chuyện đều là vì hắn, cuối cùng cũng vì hắn mà chết.

Chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp, cũng không gặp lại Tiêu Lạc Ngọc.

Nếu —- còn có kiếp sau, còn có thể một lần nữa làm lại, hắn sẽ chỉ đối tốt với người này.

Bất luận người này muốn cái gì, muốn đoạt được điều gì, hắn – Tiêu Lạc Ngọc đều sẽ cho y.

Lời tác giả: Nhạc dạo tổng thể vẫn là ấm áp bình thản, công quân kiếp trước là tra kiếp này trung khuyển, thụ quân ở trước mặt công quân có điểm ngốc có điểm bối rối lúng túng, trước mặt người ngoài thuộc tính la sát.

Nội dung: Tình hữu độc chung, bảo tàng, tuyệt thế võ công..

Nhân vật: Tiêu Lạc Ngọc x Hoa Diệc Khê, Phượng Nhan, Lâm Dương,...

Chương 1: Kiếp trước

.

Tiêu Lạc Ngọc từ trên không trung nhìn người phía dưới. Một đám gương mặt đều quen thuộc như vậy.

Người từng nhận ân huệ của hắn, đại hiệp chính phái, kẻ cùng nhau nâng cốc hân hoan, đếm sơ sơ, tổng cộng có hơn một trăm người. Mà đứng trước những người này, là một nữ tử xinh đẹp như tiên tử.

Một khi chưa kiến quá nữ tử này, ngươi căn bản không thể tưởng được trên thế gian còn có một người xinh đẹp như vậy, dung mạo như ngọc da thịt như tuyết, tĩnh thì như dương liễu mà động thì tựa phù phong, còn chưa mở miệng, chẳng qua là đứng ở nơi đó, cũng đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt.

Nữ tử này là hắn cả đời dành tình cảm chân thành, hắn dụng hết tâm tư cũng chỉ cầu nàng cười. Chính là nàng rất ít cười với hắn, càng nhiều thời điểm là đạm mạc xa cách. Nàng là mỹ nữ đệ nhất võ lâm, Phượng Nhan. Mà lúc này cũng chính nàng, trên tay cũng cầm một thanh trường kiếm.

Mà những người này, kiếm đều chỉ vào một người.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn một người duy nhất đứng đối diện với mọi người, bạch y thắng tuyết phong độ dứt khoát. Người này hắn cũng nhận thức, hai người từ nhỏ cùng một nơi lớn lên, hắn tiếp nhận Tiêu gia bảo, bạch y nhân sáng lập ra Hoa các. Rồi sau đó bạch y nhân lại trở thành nam thiếp của hắn.

Hoa Diệc Khê trong tay ôm một hắc y nam tử, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt hắn. Không để ý ống tay áo vốn trắng ngần bị nhiễm bẩn. Ánh mắt của y ôn nhu như nước, tựa hồ những người trước mắt không hề tồn tại. Sau đó đem nam tử đặt tựa vào một gốc cây. Ngón tay chuyển dịch xuống bên hông hắc y nam tử.

Một thanh nhuyễn kiếm từ đai lưng hắc y nam tử rút ra, thân kiếm trong trẻo, khi rút ra tựa như có tiếng rồng ngâm, vừa thấy đã biết là một thanh tuyệt thế hảo kiếm.

-" Ngươi quả nhiên mang theo vật này, xem ra trong số lễ vật ngươi thích nhất vẫn là nó, sớm biết vậy lúc trước ta liền sớm đi giành lấy." – Hoa Diệc Khê cười nói. – " Hôm nay, ta liền dùng Minh Sương kiếm này báo thù cho ngươi."

List sống lạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ