có một điều mà không phải ai cũng biết.
jungkook khi bị đau sẽ cực kì bám người.
"em đấy, tôi đã bảo bao nhiêu lần là ăn ít đồ lạnh lại, bây giờ bị viêm họng rồi thấy chưa?"
"thôi mà, giờ chú cho em ăn một cây kem là em hết đau liền luôn."
"jeon jungkook!"
kim bất chợt gằn giọng làm em nhỏ giật mình.
"chú quát em à?"
kim taehyung, mày phải thật bình tĩnh! em ấy đang bị đau, đúng vậy... phùuuu
"tôi xin lỗi, sẽ không lớn giọng với em nữa."
"vậy thì cho em ăn kem đi"
jungkook đưa mặt nhỏ đến trước mặt taehyung.
hai mắt cứ thế nhìn chằm chằm vào người lớn hơn.
"chú kim mua cho em đi."
"nhưng em đang bị đau đó bé."
"xin chú đó, một cây thôi."
"không được."
"một cây thôi mà, chú mua cho em đi"
"jeon jungkook!"
lại nữa, mới vừa bảo sẽ không lớn giọng với người ta...
em nhỏ không thèm xin nữa, giật lấy con gấu bông từ tay hắn mà đi thẳng lên phòng.
taehyung dưới này thở dài bất lực, đã là lần thứ N trong ngày jungkook dỗi hắn rồi đó.
nguyên nhân á hả?
chú kim không chịu bế em, giận.
chú kim không cho em ra ngoài chơi, giận.
vân vân và mây mây
và giờ là không mua kem cho ẻm, thế là ẻm cũng giận nốt.
chăm jungkook còn khó hơn chăm em bé, thật đấy!
[...]
"jungkook, mở cửa."
"đừng bướng, em phải ăn thì mới uống thuốc được."
"jeon."
bạn nhỏ khi lên phòng đã khóa trái cửa lại rồi, giờ hắn có muốn mở cửa xông vào mắng em một trận cũng chẳng được.
lại nhớ đến khi nhỏ lúc jungkook bị ốm tính cách sẽ thật sự giống hệt con nít, hay dỗi, hay làm nũng và cực kì bám người.. giờ cũng chẳng khác một chút nào cả.
"em nhỏ ngoan nào, tôi có nấu món em thích."
"..."
"jungkookie."
cạch-
"em không muốn ăn."
"đừng bướng."
"chú đi ra ngoài đi, em vừa không muốn ăn vừa không muốn chơi chung với chú nữa."
"nhưng em đang bị ốm, không thể ăn kem được."
"chú đút em ăn đi."
em nhỏ ngồi ở một góc giường, tay đang ôm bé gấu bông mà taehyung vừa mua cho hôm qua.