Người ta thường nói tình đầu đẹp nhất vì nó chứa cả tuổi thanh xuân. Mối tình đầu của Triết Hạn còn mang theo đam mê và nhiệt huyết của tuổi trẻ, một chút cấm kị của xã hội nhưng cả hai vẫn bất chấp bên nhau. Lúc đó anh đã say mê tình yêu đến điên dại. Vì người đàn ông này mà không ngại hy sinh tất cả. Lúc mất đi anh ta thì thậm chí không còn thiết tha cả mạng sống
Nhưng hiện giờ... anh lại có thể bình thản như vậy, đồng ý cùng người này uống một tách trà để nói chuyện nhân sinh
Sau khi ăn bữa trưa cùng Cung Tuấn, như thường lệ Triết Hạn dự định sẽ về nhà tiếp tục làm việc. Nhưng khi chú Lý, tài xế của Ba Cung Tuấn chưa lái xe tới thì anh đã bị một người níu tay lại. Khi nhìn rõ mặt đối phương thì anh cũng phải mất chút ít thời gian để nhận diện. Cũng không phải Đồng Khải đã thay đổi quá nhiều, chỉ là trong trí nhớ của anh thì hình ảnh người này càng lúc càng mờ nhạt
Người này muốn nói chuyện cùng anh, hết lôi lôi lại kéo kéo dẫn đến biết bao cặp mắt hiếu kì trước bệnh viện, Triết Hạn sợ ảnh hưởng đến Cung Tuấn và Viện Trưởng Cung nên đành cùng hắn ta ra một tiệm trà gần đó nói chuyện
_Triết Hạn! Cậu gần đây... đã khoẻ hơn chưa?
Vừa ngồi xuống ghế, Đồng Khải đã nhịn không được mà hỏi anh, nhưng lại ngập ngừng đôi chút, xem ra hắn ta đã biết về chuyện tự tử
_Mình rất khoẻ
Anh trả lời dứt khoát lại ngắn gọn, theo sau đó là sự im lặng chờ người đối diện nói tiếp. Nhưng sự dứt khoát đến có phần lạnh lùng của anh làm Đồng Khải hơi bất ngờ cũng không biết phải đối đáp tiếp ra sao. Lần cuối hắn gặp anh, trong mắt của Triết Hạn vẫn còn vô vàn tình cảm, còn hiện tại anh lại ngồi đó với một đôi mắt lạnh lùng vô cùng xa cách, như thể hắn là một người xa lạ đang làm phiền đến anh
Cả hai lâm vào trầm mặt trong giây lát, bầu không khí cũng bị ngại ngùng bao phủ. Cho đến khi phục vụ đem hai tách hồng trà đặt trên bàn, Đồng Khải mới nhịn không được mà hỏi tiếp
_Mình đã nghe về vụ việc đó... Sao cậu lại dại dột như vậy, sức khỏe của cậu là quan trọng nhất, đừng dùng nó làm cách níu giữ chuyện đã qua giữa chúng ta...vô ích thôi. Cậu hãy nghĩ cho bản thân cậu chút đi... Đừng trẻ con nữa...
_Dừng lại đi... Mình không muốn nghe cậu giảng đạo lý nữa
Triết Hạn cắt ngang bài độc thoại của hắn ta, xem ra Đồng Khải cho rằng anh dùng chuyện tự tử để níu kéo tình cảm giữa họ
_Nếu cậu hẹn mình ra đây chỉ để giảng giải nhân sinh thì đừng phí thời gian của nhau. Chuyện trước đó đã là quá khứ, giữa mình và cậu từ đêm hôm ấy đã cắt đứt rồi... Mình có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cậu...
Đồng Khải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hắn ở bên Triết Hạn hơn mười năm, lời người này nói ra đâu là mạnh miệng nói cứng, đâu là lời thật lòng thì hắn vẫn còn phân biệt được. Từ lúc gặp lại nhau hắn đã lờ mờ nhận ra Triết Hạn đã thay đổi phần nào, đã không giống với Trương Triết Hạn mà hắn từng quen biết
BẠN ĐANG ĐỌC
Nước Mắt Bồ Công Anh
Teen FictionThể loại: ngọt, sủng, HE... Bị người đàn ông mình yêu mười năm vứt bỏ, liệu có phải là thật sự bất hạnh Anh giống như hoa bồ công anh vậy, không ngại gió mưa luôn vươn mình chống chọi Không được lựa chọn tình yêu nhưng có thể lựa chọn được sự sống