4

154 26 3
                                    

Lang thang trên những xa lộ mà tưởng chừng  trải dài đến bất tận, nó dẫn tôi đến một khu phố ven biển. Đoán rằng nơi này có lẽ đã từng rất nhộn nhịp, thế mà giờ lại ảm đạm và hiu hắt đến não lòng.

Tôi men theo con đê trải dài dọc bờ biển, sóng vẫn vỗ về bờ cát trắng của nó, dẫu cho chỉ còn lại tôi là kẻ sống sót duy nhất trên cuộc đời. Nắng vẫn nhảy múa trên nền biển xanh thẩm, dẫu cho tôi có bị sự cô độc này nhấn chìm vào đại dương kia.

Lục lọi cả buổi sáng, tôi tìm được một ít đồ hộp trong cái siêu thị đổ nát. Giờ thì không lo bị đói nữa, niềm vui bé nhỏ của một kẻ bị " quên lãng " đơn giản chỉ là vậy thôi, một bữa no, một đêm ấm, chứ kẻ ấy có dám mong cầu một cái ôm, một cái hôn nào đâu.

Tối dần buông, lại một ngày qua đi trong chuỗi ngày nhạt nhẽo, vô vị của tôi. Tìm một ngôi nhà trong có vẻ còn kiên cố, ngủ nhờ một đêm, mà thật ra thì chủ nhân của những ngôi nhà này đã sớm chết từ lâu, tôi đoán là thế.

Dạo gần đây nhưng cơn ảo giác của tôi ít dần đi, có lẽ là vì cái bụng đói meo của tôi đã được đủ bữa. Chỉ là trong lòng không kìm được sinh ra cảm giác nhớ...

Tôi nhớ gì chứ? Chẳng phải đã tự nói rằng bản thân tôi không sao, tôi ổn mà. Nhưng đôi lúc cổ họng tôi nghẹn lại, khóe mắt bỗng cay, chỉ vì tôi nhớ họ.

Mỗi buổi chiều khi Mặt Trời cuối cùng cũng rời xa bầu trời của nó, chiều tà đổ xuống mặt biển, biến cả biển trời xanh thẩm thành một màu đỏ cam đẹp mắt.

Mỗi lần như nỗi lòng tôi lại nhớ đến những hồi ức đẹp đẽ của ngày xưa, nhưng rồi khi màn đêm che đi ánh nắng cuối cùng, tôi nhận ra bản thân đã mất tất cả. Chỉ còn những cơn mộng tàn nhưng hoa trong gương như trăng dưới nước.

Nó có đáng sợ không? Những cơn mộng ấy? Có chứ, nhưng chi ít tôi không cô đơn khi ở trong nó.

Giờ thì tôi bất chợt nhận ra cảm giác ấy chưa bao giờ biến mất, tôi nghĩ rằng mình đã quen với nó. Quen với vết sẹo mang tên cô đơn dài và xấu xí nơi lòng ngực trái, thế mà vết sẹo ấy vẫn âm ỉ đau đớn

" tệ thật đấy, em lại nhớ anh rồi..."

[ Karlnapity ] ánh chiều tà của ngày tận thế Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ