Đó là ngày đầu tiên trong năm thứ ba của Satoru. Anh ấy đang ngồi ở dãy bàn Slytherin bên cạnh Shoko và Suguru khi những đứa trẻ năm nhất bước vào Đại lễ đường. Chúng đuổi theo Yaga như những chú vịt con, hào hứng nói chuyện với nhau, sẵn sàng cho buổi lễ phân loại.
Trong số đó, có một đứa trẻ - thậm chí còn thấp hơn một số cô gái - với màu tóc kỳ lạ nhất đã thu hút sự chú ý của Satoru. Nhìn kĩ hơn, Satoru nhận ra rằng đó là đứa trẻ bị nguyền rủa. Người ta đồn rằng cậu bé đã ăn ngón tay bị nguyền rủa và bị mắc kẹt với một linh hồn báo thù ngàn năm tuổi mà chỉ mình cậu bé có thể nhìn thấy.
Satoru nhướng một bên lông mày của mình. Đứa trẻ trông hầu như không giống bị nguyền rủa. Nếu có bất cứ điều gì, thì cậu bé có vẻ khỏe mạnh, vui vẻ và hào hứng hơn một số đứa trẻ khác. Cậu trông như đang sống những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình, mắt nhăn lại mỗi khi cười và tay khua khoắng điên cuồng khi chờ đến lượt.
Từng đứa một, những đứa trẻ được gọi và ngồi trên ghế đẩu. Chúng chờ đợi phán quyết của Chiếc nón phân loại với đôi môi mím chặt và đôi mắt lo lắng phóng to về ngôi nhà mà chúng muốn vào. Chiếc nón không mất nhiều thời gian để quyết định, và sau một tiếng hét vang dội với tên ngôi nhà, đứa trẻ rời khỏi ghế đẩu với một tiếng thở dài nhẹ nhõm hoặc một cái cau mày lo lắng.
Rời đi và cứ lặp lại như vậy.
"Itadori Yuuji" Yaga thông báo, và đứa trẻ với mái tóc hồng bước tới. Hội trường bùng nổ trong những tiếng xì xào. Mọi người đặt cược vào nơi đứa trẻ bị nguyền rủa sẽ được sắp xếp vào.
Satoru nhăn mặt. Anh ấy không muốn có một kohai bị nguyền rủa, nhưng khả năng đứa trẻ được đưa vào Slytherin là lớn hơn bất kỳ nơi nào khác.
Itadori Yuuji đi đến ghế đẩu và ngồi với một nụ cười vô tư, điếc tai vì sự náo động.
Chiếc mũ thậm chí không chạm vào đầu Yuuji khi nó đang mở miệng, và lơ lửng trên những sợi tóc màu hồng, nó tuyên bố phán quyết của mình trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Đứa trẻ bị nguyền rủa được đặt trong ngôi nhà màu đỏ và vàng, ngôi nhà của sư tử. Satoru cau mày, nghĩ về việc cảm thấy không thoải mái như thế nào mặc dù nhìn thấy điều đó, ở góc độ khác, đôi mắt của Yuuji trông giống màu vàng của Gryfindor.
Yuuji rời khỏi ghế đẩu với nụ cười rạng rỡ và tham gia cùng những người bạn cùng bàn của mình trong tiếng reo hò và vỗ tay.
Đó là sự lựa chọn thú vị nhất mà Chiếc nón đã đưa ra trong nhiều năm, và bằng cách nào đó, nó vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
Sau khi năm nhất được sắp xếp vào một ngôi nhà, hiệu trưởng Tengen đứng lên, đưa ra một số lời chào mừng, và bữa tiệc được dọn ra bằng một cái hất tay của ông.
Trước mặt Satoru, một chiếc bánh bí ngô hiện ra. Nó có mùi thơm ngon, đầy đủ gia vị, và ngọt ngào như cách Satoru thích nó. Ngay cả những gia tinh ở nhà anh ấy cũng không nướng nó ngon như thế này.
Satoru liếm môi, sẵn sàng lao vào khi cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm. Anh ngước mắt lên và thấy màu vàng - không, chúng không phải vàng từ góc độ đó - anh thấy đôi mắt nâu mật ong đang dán chặt vào mình. Đứa trẻ bị nguyền rủa không rời mắt dù bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm. Cậu bé cười và vẫy tay chào Satoru như thể cậu đã biết anh cả đời.
"Đúng là một thằng nhóc!" Satoru nghĩ với vẻ mặt nhăn nhó khi nhìn thấy một chiếc răng bị mất trong nụ cười toe toét của Yuuji.
Satoru, người không thích trẻ con, tương tác một cách không mong muốn với sinh vật bị nguyền rủa, thè lưỡi trả lời. Yuuji ngẩng đầu, bối rối trước cử chỉ của anh, và nhìn anh một lúc sau. Không giống như Satoru, người trông giống như một kẻ thiếu đánh, đứa trẻ bị nguyền rủa trông giống như một con mèo con bối rối.
Cậu bé trông ngốc nghếch đến mức Satoru khịt mũi đủ lớn để thu hút sự chú ý của Shoko và Suguru.
"Cậu đang... tương tác với đứa trẻ bị nguyền rủa?" Suguru hỏi, ngạc nhiên hơn là buộc tội. Ngay cả Shoko cũng nhướng mày với anh.
"Tớ không... Nó đang nhìn tớ, được chứ?" Satoru cáu kỉnh. "Có lẽ cậu ta phải lòng tớ. Tớ không biết. Đây không phải là lần đầu tiên nó xảy ra."
"Thật không may." Shoko ậm ừ. "Ngoài bị nguyền rủa, cậu bé cũng có một khẩu vị khủng khiếp."
"Đứa trẻ tội nghiệp." Suguru gật đầu.
"Im đi, đồ khốn." Satoru rít lên và quay lại chỗ Yuuji. Anh thấy cậu bé đang nói chuyện với một trong những người bạn cùng nhà của mình, nhưng đã quên mất anh.
Sảnh đường lớn ồn ào với tiếng nói chuyện và tiếng cười, và Satoru nhận thấy nơi Yuuji ở đó đặc biệt ồn ào. Trong suốt bữa tiệc, cậu không bao giờ nhìn Satoru nữa. Ngay cả khi cậu bé đi ngang qua bên mình trên đường ra về, cậu cũng không liếc nhìn anh lần nào nữa.
Satoru cau mày.
Đến cuối đêm, anh nhận ra hai điều: đứa trẻ bị nguyền rủa là thứ phiền phức và vô cùng thô lỗ.
♦
Satoru xua đi nỗi nhớ và thấy mình trở lại phòng học độc dược, nơi có mùi thơm của bánh bí ngô khiến miệng anh ứa nước. Không kìm được chính mình, anh liếm môi và nghĩ đến việc đêm đó lẻn vào bếp với Yuuji để ăn trộm một ít.
Lớp học ồn ào, tràn ngập tiếng tán gẫu phấn khích từ tất cả các cô gái vây quanh cái vạc với Amortentia, cố gắng tiếp cận nó.
"Thật là ngớ ngẩn." Satoru tặc lưỡi nói, ghê tởm họ.
"Một người đàn ông nói điều này cũng đã nghiêng mình về phía trước," Shoko chỉ ra. Suguru giả vờ ho vào nắm đấm của mình, cố gắng làm tan biến tiếng cười của anh ta.
Trước khi Satoru bắt đầu hành xác ai đó, anh nhận ra đó là sự thật. Anh ấy đang tiến lên vài bước so với nơi Suguru và Shoko đang ở — từ nơi anh ấy vừa ở một phút trước.
"Đ-đó — Không phải—"
"Còn cậu thì sao, Shoko?" Suguru hỏi, phớt lờ anh ta. "Câu không muốn biết nó có mùi như thế nào đối với cậu sao?"
"Tớ sẽ ở ngay sau cậu" Shoko trả lời, thách thức.
Satoru lùi lại, xếp hàng với họ một lần nữa, nhưng không phải trước khi anh tinh tế hít một hơi thật sâu.
Hương thơm thứ hai tràn ngập phổi và khiến vị giác của anh ấy nức lòng, ngọt ngào như bánh bí ngô. Không. Có thể còn ngọt ngào hơn. Satoru hít thở sâu và chậm, cố gắng đặt tên cho nó vì bóng ma của một hương vị khiến anh ứa nước miếng vì sự quen thuộc của nó.
Bút lông?
Cái tên xuất hiện từ trong trí nhớ của anh khi anh biết ai có liên quan đến nó.
Satoru cắn vào bên trong má, biết chính xác lý do tại sao anh ngửi nó và từ chối vẽ một nụ cười trên khuôn mặt vì biết lý do.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GoYuu] - Ràng Buộc Diệu Kì
FanfictionNguồn: rizna. [Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả] Chỉ được đăng với mục đích đọc offline. [Xin lỗi vì bất kì sự bất tiện nào]