Phiên ngoại (1)

1.5K 61 2
                                        



Không có tỏ tình, không có lời nói ngọt ngào êm dịu. Minh Triệu chính là đang ra lệnh, đi đến bên cạnh Kỳ Duyên, chiều cao tuy không có chênh lệch nhiều lắm, nhưng hôm nay Minh Triệu mang giày bệt, chỉ đứng tới chóp mũi của Kỳ Duyên.



Nắm lấy cái balo còn đang hờ hững vác trên vai của Kỳ Duyên giật xuống, sau đó không nhanh không chậm đi đến thùng rác gần đó ném vào.


Kỳ Duyên không phản kháng, không trả lời, cũng không tức giận. "Cô còn nợ tôi 1 gia đình hoàn chỉnh." Câu nói này cứ liên tục vọng lại trong đầu Kỳ Duyên, em gần như bất động, không tin, đúng vậy chính xác là không tin.


Chắc là đang mơ, ở trong tù ăn uống kham khổ, ngủ không đủ giấc, có lẽ em vẫn đang say giấc. Minh Triệu chắc chắn sẽ không nói những lời này với em, em loay hoay vẫn đứng yên như vậy, muốn tìm cách xác nhận là mình đang trong giấc mơ.



"Bộp" đầu bị đánh 1 cái đau điếng, em ôm đầu nhăn mặt quay lại nhìn người vừa đánh mình.


"Không có mơ, mau đi thôi trời nóng như thế này sắp nướng chín tôi rồi."


Minh Triệu ném chìa khoá xe cho em, đi đến ghế phụ mở cửa ngồi xuống, cũng lấy mắt kinh đen đeo lên. Sờ sờ trên đầu chỗ bừa bị đánh, vẫn còn đau, vậy không phải là mơ.



Lửng thửng ngồi lên xe, em loay hoay khởi động xe không biết phải chạy đi đâu, lúc này mới xoay qua nhìn chị lần nữa.


"Về nhà của chúng ta."


"Nhà ca chúng ta?" Em thầm nghĩ, trong lòng dâng lên 1 loại cảm xúc, vừa vui vừa buồn. Em cúi đầu, hốc mắt cũng đã đỏ lên rồi, không trả lời đạp chân ga. Hẳn "Nhà của chúng ta" chắc là căn nhà cũ của Minh Triệu, nơi đó ấm áp và đã từng có khoảng thời gian vui vẻ của cả hai.


Trước cổng tiểu khu vẫn như vậy, căn nhà nhỏ vẫn như vậy, Minh Triệu thích ánh sáng cửa sổ lúc nào cũng được mở rộng để đón ánh mặt trời. Trang trí vẫn không thay đổi, nhưng có vài thứ nhiều hơn xưa.


Dép lê cũng đã chuẩn bị 2 đôi, đồ đạc trong nhà đều được mua thành cặp, còn có...

"Mau đi tắm, ném bỏ bộ quần áo đó đi."


Minh Triệu ngồi ở sofa hưởng thụ máy lạnh, đứng ngoài trời nắng nãy giờ làm chị sắp bị nướng chín mất rồi.

"Nhưng lúc nãy quần áo của tôi đều bị cô ném đi cả rồi."

"Cái đó không phải là quần áo, đồ của cô ở trong tủ."


Minh Triệu nói nhưng không có mở mắt ra, hướng phòng ngủ chỉ tay. Kỳ Duyên im lặng mở cửa đi vào, tủ quần áo lớn hơn trước đây. Sau khi kéo mở cửa tủ, bên trong được chia ra làm 2 ngăn. Có thể nhìn rõ, 1 bên là quần áo của Triệu, bên còn lại là quần áo theo sở thích của Kỳ Duyên.


Mắt em cay cay nắm lấy 1 bộ đồ đã được xếp gọn để bên dưới, không thiếu một thứ gì. Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn hảo.


[Triệu Duyên] Trở Về! Bắt Đầu Mới  (BHTT) (fanfic) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ