Chap 39: Câu trả lời

117 13 0
                                    

Kết thúc một đêm trăng tròn thì cũng đã bắt đầu một ngày mới. Một ngày mới an lành, yên bình và tĩnh lặng.

- ...."Sáng...rồi à!?" - Tỉnh dậy thêm chiếc giường trong phòng, kế bên là Sinbad đang ôm eo cậu mà ngủ. Aladdin nhẹ ngồi dậy mà dụi dụi mắt của mình để có thể nhìn xung quanh rõ hơn
- Nhóc dậy sớm vậy...! - Nhận thấy người bên cạnh đã tỉnh và ngồi dậy từ lúc nào, Sinbad cũng lên tiếng mà nói
- Vâng! Dậy sớm như vậy đã trở thành một thói quen khi em còn ở đây rồi - Aladdin
- Ngủ thêm chút nữa đi...! - Mè nheo Aladdin, Sinbad thật sự còn muốn ôm cậu thêm một lát nữa
- Không được...! Đã dậy rồi thì không ngủ được nữa đâu. Anh cũng dậy sớm đi. Đừng lười biếng nữa! - Aladdin
- Rồi rồi! Ta biết mà! - Ngán ngẫm vì phải ngồi dậy, Sinbad luyến tiếc bỏ tay mình ra khỏi người Aladdin
- Hai người dậy sớm vậy sao!? - Một giọng nói vang lên, đó là Morgiana. Hóa ra cô đã dậy từ lúc nào
- Mor - san! Chào buổi sang! Chị cũng dậy sớm như vậy sao!? - Aladdin
- Ừm! Do hai người nói chuyện sôi nổi nên bị đánh thức rồi! - Giọng nói kế bên Morgiana phát ra, Alibaba cũng đã bị đánh thức từ lúc nào rồi
- Haha! Xin lỗi nha! - Aladdin phì cười mà nói xin lỗi với hai người kia
- Mà em lúc nào cũng dậy sớm như vậy à!? - Morgiana
- Vâng! Khi còn ở đây thì em đã làm quen với việc dậy sớm rồi - Đứng dậy bước xuống khỏi chiếc giường, Aladdin vừa xoa mái tóc mình vừa uống nước và cũng không quên trả lời Morgiana
- Vậy à..!? - Alibaba
- Dậy sớm như này cũng là điều tốt mà. Đúng không!? - Morgiana cũng bước xuống giường, đi lại gần chỗ Aladdin vừa uống nước vừa nói
- ...Có lẽ vậy. - Sinbad
- Vậy khi nào người ta đem đồ ăn tới vậy....!? - Alibaba vừa nằm dài trên giường vừa hỏi
- Chắc một lúc nữa sẽ có người đem tới thôi mà. Thôi! Em đi vệ sinh cá nhân đây. - Vừa nói xong, Aladdin vơ lấy chiếc khăn rồi đi vào phòng tắm. Để lại Sinbad, Morgiana và Alibaba ở trong phòng
- Được rồi! Đừng lười nữa! Lo mà dậy đi! - Morgiana vừa nói vừa thắt lại tóc của mình. Lên tiếng để nói với những tên lười kia
- Rồi rồi...! - Ngán ngẫm khi phải ngồi dậy, Alibaba ngồi dậy, bước xuống giường rồi đi đến chiếc ghế mà ngồi xuống
- Không biết thảo dược hôm qua Aladdin pha còn không ta!? - Sinbad
- Sao vậy!? Ngài muốn uống thêm à!? - Morgiana
- Có thể nói là vậy. Nhưng không biết còn hay không. - Sinbad
- Chắc là còn ấy. Tại tôi nhớ hôm đó Kougyoku cho Aladdin nhiều lắm. Nên chắc chưa hết đâu - Alibaba
- ...Chắc là vậy..! - Sinbad
- Xong rồi...đây! - Vệ sinh cá nhân đã xong, Aladdin bước ra với mái tóc chưa được lau khô và một chiếc khăn quấn quanh cổ mình
- Em xong rồi à!? - Morgiana
- Vâng! Chưa có đồ ăn sáng hay sao vậy ạ!? - Tiến đến gần chỗ Sinbad mà ngồi xuống kế bên anh, Aladdin nhẹ uống một ly nước rồi nói
- ...Chưa...! Chắc chúng ta dậy sớm quá...! - Alibaba
- ....Vậy em đi đến phòng của Yamu - san đây! Sẵn tiện em ăn sáng ở đó luôn! - Đặt lại chiếc khăn lên ghế, thắt lại tóc và mặc lại áo khoác ngoài. Aladdin chuẩn bị đi ra cửa mà nói
- Có cần anh chị đi theo em không!? - Morgiana
- Không cần đâu ạ! Em đi một mình được mà! - Aladdin cười nhẹ, cậu vừa nói xong thì đã đi ra ngoài mà không quên đóng cửa lại
- ...Để em ấy đi một mình liệu có ổn không!? - Alibaba
- Ổn mà! Aladdin thật sự rất là mạnh. Mấy phép thông thường thì không làm gì được nhóc ấy đâu - Sinbad
- ...Hi vọng là vậy...! - Morgiana
- Nếu không an tâm thì sao bữa sáng chúng ta đi theo nhóc. Ta cũng cảm thấy lo lắm - Sinbad
- Được! - Morgiana

Lúc này, Aladdin đang đi theo con đường cũ dẫn đến phòng hiệu trưởng. Khi đi ngang lớp học thì có hàng tá học sinh từ bên trong lớp học mà dán chặt con mắt vào cậu. Vì họ biết cậu từng là học sinh cũ của trường này, là học sinh duy nhất có sức mạnh và lượng Magoi trong cơ thể vượt trội hơn cả giáo viên. Nên có thể tất cả học sinh nơi đây đều rất ngưỡng mộ cậu

Men theo con đường thì Aladdin cũng đã tới được phòng hiệu trưởng. Cậu nhìn lên cánh cửa một hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ đẩu cánh cửa ấy vào trong.

- Em xin phép ạ! - Lên tiếng để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ở nơi đây, Aladdin bước vào thì thấy Yamuraiha đang làm việc với sấp tài liệu cổ mà cô nhận được từ các phù thủy của trường
- Aladdin!? Có chuyện gì sao!? - Nghe được giọng nói quen thuộc. Yamuraiha ngẩng đầu lên thì thấy Aladdin đang ngồi trên ghế
- Chị đang làm việc hay sao vậy!? - Aladdin
- Ừm! Em đến đây có chuyện gì sao!? Đợi chị chút. Để chị pha trà! - Rời khỏi chỗ ngồi của mình, Yamuraiha tiến đến chỗ hay pha trà mà pha cho mình và cả Aladdin hai tách trà nóng. Sau khi pha xong thì cô đi lại chỗ Aladdin, đặt một tách xuống bàn cậu, còn tách còn lại thì cho mình
- Em đến để trả lời chuyện hôm trước ạ! - Aladdin
- ...Vậy sao!? Vậy câu trả lời của em như thế nào!? - Yamuraiha
- Em....xin từ chối ạ...! - Aladdin
- .....Tại sao!? - Bất ngờ với câu trả lời của Aladdin, Yamuraiha vẫn bình tĩnh mà hỏi ngược lại cậu
- Em cảm thấy bản thân mình chưa có kinh nghiệm. Hơn nữa, em chỉ mới 17 tuổi nên chưa phù hợp với việc làm phù thủy ở đây. Nên em xin từ chối lời đề nghị này ạ. Em xin lỗi chị! - Cúi mặt xuống bàn, Aladdin nói lời từ chối với Yamuraiha. Cậu thật sự chưa muốn phải làm giáo viên nên mới nói ra những lời này
- ...Ra là vậy...! Không sao...! Chị tôn trọng quyết định của em. - Yamuraiha
- Em xin lỗi....! - Aladdin
- Không sao. Không phải chị đã nói rồi sao! Cho dù em có quyết định như thế nào, hay là câu trả lời của em ra sao thì chị vẫn sẽ tôn trọng quyết định của em! - Nở nụ cười như trên môi, Yamuraiha tiến đến trước mặt Aladdin, cúi người xuống mà xoa đầu cậu. Thật sự, cho dù cậu có quyết định như thế nào, hay câu trả lời ra sao thì cô vẫn sẽ yêu quý và xem cậu như em ruột của mình. Vì cậu chính là người đệ tử xuất sắc nhất của cô mà
- ...Vâng! - Nhận được sự ấm áp từ phía Yamuraiha, Aladdin mới ngẩng đầu lên mà đối mặt với sư phụ của mình
- Mà em ăn sáng chưa!? - Yamuraiha
- ...À vâng...chưa ạ..! Do em tính nói chuyện với chị xong thì em sẽ ăn ở đây luôn. Nên là..... - Aladdin
- Haha! Được rồi. Vậy đợi chị chút. Lúc nãy người của chị có đem đồ ăn đến đây. Nhưng mà bận quá nên chưa ăn được. Bây giờ ngồi xuống đi. Hai chị em mình ăn - Phì cười vì sự ngượng ngùng của Aladdin, Yamuraiha đẩy chiếc xe đồ ăn lúc nãy ra rồi bày ra bàn giúp cậu
- Được ạ!? - Aladdin
- Được chứ! - Yamuraiha
- Vâng! Em cám ơn chị! - Aladdin nở nụ cười tươi rồi ngồi xuống đối diện Yamuraiha mà ngồi ăn cùng sư phụ kiêm luôn người chị của mình

Một buổi sáng an lành, vui vẻ và tràn đầy năng lượng của nhóm Aladdin. Cậu cũng đã nói ra hết lí do mà mình từ chối lời đề nghị của Yamuraiha. Cậu cứ ngỡ là Yamuraiha sẽ buồn lòng vì lời từ chối của cậu cơ. Nhưng không, trái ngược với suy nghĩ ấy, Yamuraiha rất tôn trọng quyết định và câu trả lời của cậu. Cậu thật sự rất vui và cảm thấy ấm áp trước câu nói của sư phụ mình. Xem ra, Yamuraiha rất giống người cha nuôi của mình. Đặc biệt là tính cách ấm áp, xem người đệ tử như là người thân của mình vậy. Thật tuyệt vời nhỉ..!

===========End chap 39==========
Thanks for reading<3

[Mê cung huyền thoại] [All Aladdin] [BLDM] - Magi duy nhất của tôi là cậu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ