Chap 1 - Con hẻm nhỏ

155 30 6
                                    


Thình thịch

Thình thịch

Gấp gáp bước đi trên con đường vắng lặng, cùng với tiếng tim đập liên hồi như muốn nhảy ào ra khỏi lồng ngực, Miko siết chặt chiếc chìa khóa trong tay. Trong lòng không khỏi lo sợ, đến cả việc thở cũng cảm thấy nặng nề, bởi lẽ...

Có thứ gì đó đang bám theo cô, một thứ không thuộc về thế giới con người.

Ánh đèn đường lập lòe nhấp nháy, hắt thứ ánh sáng vàng nhạt vào giữa không gian đêm tối rồi lại chợp tắt, chỉ còn nghe thấy âm thanh chập chờn cùng với tiếng bước chân dồn dập khiến cho cái nơi tĩnh mịch này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Miko tự nhủ với bản thân, chỉ một chút nữa là về đến nhà rồi, phải, chỉ một chút nữa thôi.

Rốt cuộc thứ quái đản đó là gì, tại sao lại đi theo cô? Miko không có đủ can đảm để nhìn kỹ hình dạng của nó, ban nãy cô chỉ vô tình bắt gặp cái bóng đen mờ ảo khá giống con người khi lướt qua gương chiếu hậu của chiếc ô tô trước mặt.

Miko sợ, cô thực sự rất sợ, nhưng cô ấy không biết phải làm gì và cũng không có ai để cầu cứu. Tất cả những gì mà cô có thể làm ngay lúc này, đó chính là sử dụng mọi kỹ năng phớt lờ vốn có của bản thân.

Không hiểu sao đường về nhà hôm nay lại có vẻ như dài hơn gấp bội, liệu đây có phải là lý thuyết tương đối mà cô ấy đã từng nghe qua hay không. Nhưng Miko thực sự chả thích cái ý tưởng này chút nào, và cái bóng đen ấy vẫn chưa chịu buông tha cho cô. Đã thế tiếng bước chân lại ngày càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, khiến trái tim của Miko đập liên hồi như sắp nổ tung. Đôi lúc cô cũng muốn từ bỏ tất cả mọi thứ, chứ cứ nơm nớp sống trong lo sợ như thế này thì làm sao cô ấy có thể chịu đựng nổi?

'Lạy chúa, xin hãy để thứ đó buông tha cho con!' - Trong lòng Miko gào thét dữ dội, cô ấy sắp phát khóc luôn rồi. Và chiếc mặt nạ thủy tinh mang vẻ hờ hững của cô đã bị vỡ nát mất hai phần ba. Tất nhiên không thể trách Miko khi cái thứ này đã bám theo cô suốt một quãng đường dài. Giá mà có Hana ở đây thì hay biết mấy, cô ấy sẽ đỡ phải sợ hãi vì mãi nghĩ cách bảo vệ Hana rồi.

Bỗng nhiên, một bóng đen lao vụt ra từ con hẻm nhỏ ở phía bên tay phải khiến Miko chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà giật mình. Thôi xong, cô ấy đã lỡ có phản ứng, chỉ vì một phút sơ suất mà cô đã phá tan toàn bộ nỗ lực của mình bấy lâu nay. Giờ thì hay rồi, những con quái vật đã biết cô ấy có khả năng nhìn thấy chúng, thế là hết. Chiếc mặt nạ của Miko đã hoàn toàn bị vỡ nát thành từng mảnh thủy tinh vụn, vương vãi ra khắp nền đất lạnh giá.

"Miko? Em làm gì ở đây?"

Ể...?

Cô nữ sinh trung học khẽ ngước đầu lên, cô ấy không khỏi ngạc nhiên khi khi trước mặt mình không phải là hình ảnh của một thứ đáng sợ nào đó với nhiều cánh tay dài nhăn nheo và hốc mắt đen ngòm, thay vào đó lại là thầy chủ nhiệm mới của lớp cô, Zen Toono. Đây là người mà cách đây vài tháng cô không muốn dây vào nhất, kể cả sau khi họ đã giải quyết những hiểu lầm với nhau. Ở anh vẫn tồn tại một chút gì đó rất khó gần. Hiển nhiên anh ta đã quen với lối sống tránh xa loài người từ khi còn nhỏ, nên dù đã được giải phóng khỏi linh hồn quỷ dữ của mẹ mình, anh ta vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu. Nhưng đây là lần đầu tiên Miko cảm thấy vui mừng khi vô tình bắt gặp anh tại đây, vào thời điểm này.

[Full] [Mieruko-chan] Chất xúc tácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ