Mặn - hai

197 29 5
                                    

Em đã đấm Yunho.

Một cú đấm thực sự, ngay bên má trái khiến anh bất ngờ ngã xuống nền sàn gỗ. Và Yeosang đã mang khuôn mặt hoảng hốt ấy, đối diện với anh lần cuối rồi chạy khỏi nhà anh.

Đó là một buổi tối thứ bảy không được suôn sẻ cho cả hai người.

"Yeosang, tại sao không thể hành xử giống người đang yêu một chút?"

*

Bắt đầu từ một ngày không tên nào đó, Jeong Yunho nghiễm nhiên trở thành người đưa đón em tới trường, và chở em về nhà vào cuối ngày. Kể cả có là những hôm lớp Điều dưỡng của em bắt đầu trước vài giờ, hay tan muộn hơn lớp Yunho, thì anh đều cố gắng dậy vào sáng sớm và kiên nhẫn chờ em bước ra khỏi cửa phòng học khi trời đã sập tối, để không bỏ lỡ bất cứ giây phút nào bên em. Không phải vì Yeosang bắt ép, mà anh muốn vậy, và anh tin rằng em cũng muốn như thế.

"Yunho sẽ làm mình mập lên đấy." - vòng tay qua eo anh, em thủ thỉ trong khi khuôn mặt vẫn áp sát rạt vào tấm lưng của người ngồi trước. Gió chiều hôm ấy khá lớn, còn chiếc motor của Yunho thì lại phóng nhanh hơn bình thường, do em nói rằng mình phải về nhà gấp để làm bài tập.

"Sao lại là tại mình?"

"Vì Yunho mang bánh cho mình, rồi giờ cũng đưa đón mình đi học. Nếu như mình không đi bộ như hồi trước, mình sẽ mập lên. Lúc đó Yunho không còn thích mình nữa."

"Nhưng Yeosang đối với mình luôn là đẹp nhất, có tăng 10 kí, có cạo trọc đầu thì vẫn là đẹp nhất."

"Cậu nói ghê quá."

Yunho luôn nghĩ rằng em thật ngây thơ và đơn thuần. Em mang một trái tim thiện lành, đối tốt với tất cả mọi người, nhưng lại lo sợ bản thân chưa đủ tốt đẹp để nhận lại gì đó từ kẻ khác. Yeosang đã sống trong một chiếc vỏ bọc trong suốt, và anh muốn lôi em ra khỏi đó bằng tình yêu của mình.

Anh vẫn luôn nghĩ về một nụ hôn.

Đã vài tháng trôi qua nhưng Yunho vẫn không thể tin được rằng cả hai chưa từng hôn nhau. Mỗi lần anh đối diện em và từ từ tiến lại gần, Yeosang luôn tìm đủ mọi cách để lảng tránh chủ đích của anh, giống như em đã phát hiện ra điều đó vậy. Nó khiến cho anh có cảm giác của một kẻ tội đồ, dù anh biết cảm giác này là hết sức vô lí. Họ yêu nhau, và họ hoàn toàn có quyền trao nhau những nụ hôn.

Nhưng tất cả những gì anh làm với em chỉ dừng lại ở cái nắm tay khi đi dạo, cái ôm chặt trên con xe motor, những lời yêu thương thủ thỉ mỗi lần nói chuyện. Có vẻ em vẫn còn giữ khoảng cách với anh, có vẻ em vẫn còn đang sợ sệt điều gì đó.

"Mình có thể hôn cậu được không? Một cách đường hoàng và chính đáng?"

*

Jeong Yunho sẽ không bao giờ làm ra thứ chuyện như ép buộc một ai đó, nhất là đối với người anh yêu. Anh chỉ cảm thấy kì lạ và bức bối, tại sao em không để anh chạm lên đôi môi ấy dù chỉ một lần?

"Vì mình ngại..."

Rằng câu trả lời ấy không hề thỏa đáng.

Yunho dở khóc dở cười, anh nghĩ nó không hợp lý chút nào đối với hai người yêu nhau cả mấy tháng trời như bọn họ. Anh thậm chí đã từng mơ về một lần được siết chặt eo em và làm những chuyện mà người yêu sẽ làm, ngọt ngào, lãng mạn. Nhưng câu nói của em lại như một xô nước đá dội thẳng lên đỉnh đầu anh lạnh ngắt.

[ATEEZ || YunSang] Vị yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ