Đắng

226 30 2
                                    

Anh cũng đã từng nghĩ mình hấp tấp.

Rằng có quá vội vàng khi kết luận trái tim em đã không còn dành cho anh nữa, những dòng tin nhắn em gửi mỗi ngày cứ dần đầy hộp tin mà anh không thể mở ra đọc dù chỉ một lần. Bởi anh sợ, lỡ đâu những gì anh mường tượng và luôn nghĩ về em sẽ sụp đổ trong tích tắc, đi chệch quỹ đạo rồi lao thẳng xuống bờ tuyệt vọng. Em đối với anh, là một trái tim ngây thơ thuần túy, trong sáng và tinh khôi, nhưng giờ anh lại sợ bị em lừa lọc.

Anh cũng đã từng nghĩ mình hấp tấp, cho tới khi tận mắt chứng kiến cả tá lần em vui cười riêng lẻ bên người khác, cùng ra thư viện, và cả tiệm bánh ngọt mà cả hai từng hay ghé. Nó làm cho ngọn lửa ghen tuông trong anh cháy lên hừng hực, nuốt trọn lý trí và xúc cảm ngọt ngào anh đã dành cho em. Anh thầm nghĩ em sao mà quá đáng, nếu có thể, anh mong em buông tha cho kỉ niệm bên mấy chiếc bánh ngọt và hộp sữa của những ngày hôm ấy. 

"Kìa, Yeosang người yêu mày, nó lại tới nữa kìa."

Yunho thề rằng anh chưa bao giờ ghét câu nói này đến thế. Việc em liên tục xuất hiện trước cửa phòng học của anh, việc Yeosang cứ phải tra bằng được thời khóa biểu lớp anh chỉ vì muốn gặp mặt, Yunho ghét nó.

"Tao đang học."

là ba chữ anh đáp lại những lời như thế, mặc cho em cứ đứng lóng ngóng mà ngó trông mãi, để rồi tới giờ nghỉ, bạn học của anh nói rằng anh không muốn gặp, em mới mang khuôn mặt buồn hiu quay lưng ra về.

Mỗi lần như vậy, anh quặn thắt và nhoi nhói đau bên ngực trái. Nhưng anh làm sao đây, khi ngay sau ấy anh lại nhìn thấy bóng hình em đi bên người khác, không cần có con motor của anh chở về, không cần anh bên cạnh để ôm, để có bàn tay nắm. Vậy tại sao em còn tới tìm anh?

"Mình cầu xin cậu, Yunho gặp mình một lần nhé?"

"Mình sẽ lại chờ. Mình xin lỗi."

Mớ tin nhắn em gửi từ tối hôm qua. Yeosang cứ quen miệng và luôn xin lỗi, như thể em sinh ra để làm điều đó, anh cảm thấy khó chịu. Bao nhiêu ngày em qua lớp tìm anh, bấy nhiêu ngày anh không ngừng nghĩ về mối quan hệ của hai người. Yunho là kẻ nhạy cảm hơn em mường tượng.

*

Có lần anh thấy em ghé tiệm bánh ngọt bên trường. Cùng Jongho.

Thằng bé trông có vẻ rất vui, nó cười nói suốt dọc đường đi và khuôn mặt trông hạnh phúc hơn ai hết. Nhưng bước song song bên cạnh, em dường như không được thanh thản cho lắm, bờ vai em rủ xuống, cả khóe môi và đôi chân mày cũng chẳng hề nhúc nhích. Yunho không đi theo bọn họ, anh cũng chẳng buồn đoán đó có phải là một cuộc hẹn hò hay không nữa, cơ mà chắc chắn là hình ảnh ấy sẽ không bao giờ thoát khỏi đầu anh cho tới khi anh tìm được lời giải thích thỏa đáng.

"Kìa, Yeosang."

Tiết Hóa lí dược buổi chiều, lớp Dược 1, phòng 7, tầng 4. Em lại đứng đó như mọi ngày, nép bên cửa lớp lúc sắp hết giờ và rướn người nhìn vào trong. Nhưng hôm nay em có cầm theo một hộp bìa carton, phía trên hộp thắt nơ màu xanh lơ từ ruy băng.

Một lần nữa, anh lại được cậu bạn ngồi cạnh huých vai thông báo. Yunho đảo mắt, anh thề là mình còn để ý điều đó trước khi cậu ta chỉ nữa. Hôm nay trông em có vẻ mệt, em thở hổn hển và mái tóc đã rối tung lên tự lúc nào. Có lẽ Yeosang tìm khá lâu mới ra được phòng học lớp anh. Yunho thầm nghĩ, nếu là mình, có lẽ anh sẽ không chọn cách giải quyết tốn công sức như vậy.

[ATEEZ || YunSang] Vị yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ