End - reverse

254 36 9
                                    

"Anh ơi." - Thằng bé gọi với theo bước chân anh đang dần đi xa khỏi nó quá một mét con đường.

Nó mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong cái áo len thụng xanh trầm, quần bò và giày Boston màu kem. Nghe em kể về thằng bé từ cái thuở hai người bọn họ còn là của nhau, anh biết rằng nó rất dễ thương và được lòng em. Nhưng tới hôm nay, Yunho mới có dịp để ngồi đối diện nó.

"Em là Jongho."

Yunho đã tự nhủ rằng em không nói quá khi miêu tả Jongho tròn xoe như cái mochi mua ở cửa hàng tiện lợi. Thấy anh đứng tần ngần trong bãi gửi xe, thằng bé đã nhận ra ngay, kéo anh vào ngồi ở một quán cà phê gần đó. Trước cái ngày anh gặp nó tại đây, Yunho đã nghĩ rằng có thể Jongho sẽ rất tức giận, hung hãn hay thậm chí là ban cho anh một cú đấm vì đã khiến em đau buồn (đó là lí do tại sao Mingi bạn anh cứ khăng khăng đòi đi theo, và giờ thì cậu ta đang ngồi ở chiếc bàn nào đó trong góc quán để quan sát).

Nhưng trái lại với tất cả những điều trên, thằng bé trước mặt anh trông cứ như một thực thể tròn vo, trong sáng và dễ thương. Thảo nào mà em lại thích nó tới vậy, anh đảo mắt.

"Anh Yunho sao thế?" - thằng bé cất tiếng hỏi.

"À, không có gì. Rất vui được gặp em, Jongho."

Jongho bật cười, để lộ hai hàm răng đều tăm tắp, một nụ cười hở lợi tinh nghịch đáng yêu. Nó chống cằm và nghiêng mặt nhìn anh, nói một câu nào đó anh chẳng hề nghĩ tới.

"Anh Yunho có biết giờ anh trai em đang làm gì không?"

Yunho chột dạ. Hai tiếng "anh trai" của nó phát ra thật kì lạ, phần vì nó đã nhấn mạnh một cách quá đáng, mặt khác, là do ánh mắt của Jongho lại nhẹ tênh đến lạ thường. Nghe vừa nặng nề, mà vừa buông lơi. Giờ thì anh cá chắc rằng thằng bé trước mặt giống một con quỷ nhỏ hơn là cục mochi tròn ung ủng.

"...anh Yeosang ấy?"

Nhưng nếu trả lời "không" thì lại vô tâm quá đi?

"Anh muốn gặp Yeosang. Anh tin rằng cậu ấy còn yêu anh."

Hít một ngụm hơi đối với Yunho giờ đây cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Nói là tin như vậy, cơ mà anh tự khi nào đã không còn chắc chắn rằng em có chịu tha thứ cho mình không nữa. Chỉ cần xuất hiện dấu hiệu nào đó từ em, chắc chắn Yunho sẽ nhào lấy và bắt nó cho bằng được.

Cơ mà, đã bao giờ anh có được một điều quý giá dễ dàng như thế.

Jongho bật cười, cay đắng và phần nào xiêu vẹo. Thằng bé đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, nó lập tức lườm anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Nó hỏi anh rằng, còn tư cách nào cho anh để nói ra câu đó hay chăng?

Khiến cô nhân viên phục vụ quán chưa kịp đi ra xem tình hình, thì cậu bạn Mingi đã vội chạy tới.

"Này, anh đang ở đây cùng Yunho đấy. Đừng nghĩ tới việc động tay động chân." - Mingi rào trước.

Nhưng dường như thằng bé này không có chút gì gọi là bất ngờ hiện trên khuôn mặt, chắc nó cũng biết anh đi hai người từ đầu. Nó lấy lại bình tĩnh rồi thở dài một hơi, tiếp tục với cái điệu bộ đau khổ ban nãy.

[ATEEZ || YunSang] Vị yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ